Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 496 - Chương 496. Hình Ảnh Cái Chết

Chương 496. Hình ảnh cái chết Chương 496. Hình ảnh cái chết

Vương Bằng đứng ở cửa phòng, đôi mắt sáng ngời, trên tay xuất hiện một thanh đao nhọn, đâm một đao cách cửa phòng.

“Giết!”

Theo một tiếng hét thảm và tiếng phá cửa vang lên, một mùi máu tanh nồng nặc dần tràn ngập trong hành lang.

“Ầm ầm…”

Một tiếng sét bao trùm toàn bộ vòm trời.

Triệu Khách cầm một quyển sách nằm trên giường, đột nhiên theo một tiếng sét vang lên, đôi mắt Triệu Khách mở choàng ra, trong mắt lấp lóe ánh sáng dữ tợn, thân thể ngồi bật dậy từ trên giường.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, theo lý mặc dù là ban đêm nhưng ít nhất cũng có một vài ánh đèn.

Nhưng lúc này bên ngoài tối đen không có cái gì, dường như hoàn toàn rơi vào bóng đêm đen kịt một màu, chỉ thỉnh thoảng có một tia chớp lóe lên, khiến đêm tối biến thành ban ngày.

Trong lúc loáng thoáng, dường như Triệu Khách thấy được một bóng dáng mơ hồ ở bên ngoài cửa sổ.

Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ầm ầm…”

Tiếng sấm càng ngày càng vang, bầu trời đã bắt đầu đổ mưa to.

Dựa vào ánh lôi sáng như ban ngày, Triệu Khách nhìn kỹ, thấy trước mặt mình lại xuất hiện một tòa nhà.

Trước đó đã nói tòa nhà này khá lâu đời, xung quanh bị những tòa cao ốc mới xây bao vây lại, ngoài cửa sổ có một tòa nhà tất nhiên không phải kỳ lạ.

Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy kỳ quái là, dáng vẻ tòa nhà này giống hệt với tòa nhà mà Triệu Khách đang đứng.

Lúc Triệu Khách đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, đột nhiên đồng tử co rụt lại.

Chỉ thấy trong căn phòng cùng tầng với hắn, cách một lớp thủy tinh, có một khuôn mặt cũng đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm Triệu Khách.

Điều khiến người ta hoảng sợ là, khuôn mặt kia giống Triệu Khách như đúc.

Một khuôn mặt giống Triệu Khách như đúc đang nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.

Dáng vẻ, ánh mắt, thậm chí mỗi một sợi tóc đều nhất trí đến kinh người.

Triệu Khách sờ mặt mình, phát hiện động tác của một “hắn” khác hoàn toàn nhất trí, dường như trước mặt là một tấm gương?

“Nhìn rõ!”

Triệu Khách mở ra Hoàng kim đồng trên mắt trái, muốn nhìn rõ ràng nhưng sau khi nhìn chằm chằm đối phương một lúc, Triệu Khách ngạc nhiên lại là hắn thật?

“Tấm gương?”

Tình cảnh này khiến người ta cảm giác không tưởng tượng nổi, cứ như trước mặt có một tấm gương to lớn?

Thấy thế, Triệu Khách đột nhiên xoay người mở cửa phòng, trong phòng khách không có người, sau khi Triệu Khách đi nhìn những phòng khác, lập tức nhíu mày.

Trong phòng trống rỗng, lão đạo biến mất, Trương Hải Căn cũng biến mất, cứ như biến vào hư không vậy.

“Lợi hại!”

Nhìn mọi thứ trước mặt, Triệu Khách yên lặng giơ ngón tay cái.

Vốn còn nghĩ ổn thỏa buông cần, để phân thân ra ngoài bôn ba thay mình.

Nhưng không ngờ năng lực của đối phương lại đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi như thế.

Thế nhưng phạm vi khổng lồ như vậy, Triệu Khách cũng không tin hắn ta không trả giá chút nào, nếu không cũng khó tránh khỏi hơi biến thái quá.

Đẩy cửa phòng ra, hành lang trống trải hoàn toàn biến thành tĩnh mịch không có tiếng động, ngoại trừ tiếng vù vù khi Triệu Khách mở cửa phòng ra, cũng chỉ có tiếng gầm gừ thỉnh thoảng truyền đến từ trên bầu trời.

Triệu Khách đi đến cánh cửa sổ khác trên hành lang, thò đầu nhìn ra ngoài.

Thế giới trước mắt lớn như vậy đã bị từng tầng nhà lâu bao bọc, dù là khoảng cách hay trên dưới, trong nháy mắt Triệu Khách thò đầu ra chỉ thấy nhà lầu bên ngoài cũng có một Triệu Khách thò đầu ra từ cửa sổ, nhìn quanh.

Thậm chí điều này cho Triệu Khách một loại ảo giác, khiến hắn không biết hắn có còn là mình không, hoặc là nói trong số một người nào đó thò đầu ra ngoài cửa sổ mới là hắn.

Chợt, Triệu Khách lắc đầu, kết thúc ảo tưởng nhàm chán này.

Nhưng đối với một người đưa thư như hắn, chắc chắn bắt đầu có hứng thú.

“Không biết tình huống bên phân thân ra sao?”

Triệu Khách tâm niệm vừa động, có thể cảm ứng được phân thân của mình đang không ngừng chạy về phía trước như đang né tránh cái gì đó, nhưng kỳ quái là lúc trước hắn có thể rõ ràng cảm ứng được động tác của phân thân, thậm chí hoàn cảnh xung quanh phân thân.

Nhưng bây giờ giữa hai bên như cách một lớp màng, khiến sự khống chế của Triệu Khách với phân thân bị áp chế đến trình độ thấp nhất.

Cảm nhận đại khái vị trí của phân thân, Triệu Khách thở sâu, cất bước chạy về phía của phân thân, dự định xem thử chỗ nào xảy ra chuyện.

Nhưng ngay lúc Triệu Khách muốn hành động, ánh mắt Triệu Khách vô thức nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, chỉ trong nháy mắt này đã khiến trên lưng Triệu Khách cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn ở trong hành lang bên cạnh đột nhiên bị nổ tung đầu, một mũi tên sắc bén trực tiếp đâm xuyên qua đầu hắn.

Thấy cảnh này, Triệu Khách cũng vô thức quay đầu lại ngay lúc đó.

“Phốc!”

Trong không khí vang lên tiếng xé gió bén nhọn, cùng lúc đó một mũi tên ở phần đuôi có lông vũ màu trắng bay nhanh sượt qua vành tai Triệu Khách.

“Ầm” một tiếng, chỉ thấy mũi tên đâm vào vách tường xi măng, trực tiếp đâm sâu vào vách tường, mũi tên hơi rung lên phát ra từng tiếng cạch cạch trong không khí, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống theo lông vũ lao vùn vụt.

“Thật nhanh!”

Triệu Khách lau gò má, chỉ thấy trên mặt lại có thêm một vết thương nhỏ dài, bị thương do lông ở đuôi mũi tên sượt qua.

Hắn quay đầu lại ngạc nhiên nhìn sau lưng, sau lưng trống rỗng không có gì hết.

Bình Luận (0)
Comment