“Ta… Ta không nhìn thấy hắn??”
Lúc này Lôi Mẫu đã hoàn toàn khôi phục, không ngừng nhìn quanh cho Triệu Khách nhưng xung quanh căn bản không có gì.
Triệu Khách chậm rãi mở ra hai tay, sâu trong lòng đã dấy lên sóng to gió lớn: “Đây là năng lực gì?”
Không có dự đoán, không có bất kỳ tiếng vang gì, thậm chí sau khi tập kích không lưu lại chút xíu dấu vết gì, cho dù Triệu Khách biết chắc chắn không gian này của đối phương sẽ có sơ hở gì đó, có thể để mình giết ra ngoài.
Nhưng Triệu Khách chưa bao giờ tưởng tượng cách công kích của đối phương lại kinh người như vậy.
Điều khiến Triệu Khách khó hiểu hơn là, vì sao hắn lại thông qua hình ảnh ở cửa sổ, thấy mũi tên bắn thủng mình.
Nếu đối phương muốn giết hắn, một mũi tên đột nhiên xuất hiện vừa rồi đã đủ lực sát thương, nếu không phải hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hình ảnh một “hắn” khác đã bị đánh chết, e rằng hắn tuyệt đối trốn không thoát một mũi tên vừa rồi.
“Chẳng lẽ khuyết điểm trong không gian này ở trên ‘hắn’ bên ngoài kia??”
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Triệu Khách, ánh mắt quét qua, lúc thấy mình ở cửa sổ bên trái, đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, tro bụi bay khắp nơi, thậm chí Triệu Khách còn thấy một cái tay cụt của mình bay ngang ra ngoài.
“Không tốt!”
Trong lòng Triệu Khách giật mình còn chưa kịp hành động, một cảm giác nóng bỏng hừng hực khiến trái tim Triệu Khách lập tức rơi xuống địa ngục, quay đầu lại thấy trên cánh cửa phòng bằng sắt bên cạnh có một ngọn lửa đỏ, bắt đầu đốt ra xung quanh cửa lớn.
Da mặt Triệu Khách vô thức run rẩy, mắng: “Mả mẹ nó!”
Theo tiếng nói của Triệu Khách rơi xuống, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh ầm ầm dữ dội.
“Ồ! Các ngươi có nghe thấy tiếng nổ mạnh không.”
Trên ghế sofa, Vương Bằng đột nhiên mở choàng mắt, trong căn phòng trước mắt hỗn loạn, không chỗ nào không có máu tươi, căn phòng vốn rất ấm áp lại biến thành tu la địa ngục.
Nghe thấy Vương Bằng nói vậy, Thân Côn thò đầu ra từ nhà vệ sinh, trên cơ thể trần truồng chỉ mặc một chiếc quần cộc, trên người tản ra mùi máu tươi vô cùng gay mũi, cả người đầy máu trông như một người máu.
Trên tay hắn ta đang cầm một cái cánh tay, cánh tay này rất gầy gò, tuyệt đối không phải tay người trưởng thành.
Thân Côn nghiêng tai lắng nghe một chút nói: “Có thể là tiếng sấm.”
“Lão đại, ngươi có nghe nhầm không? Có phải quá mệt mỏi không?”
Trịnh Hổ gãi đầu đi ra từ phòng ngủ, tiếp tục nói: “Hay là chúng ta dứt khoát cho một mồi lửa, đốt sạch nơi này là xong, đỡ phải dọn dẹp.”
Trịnh Hổ nói xong, Thân Côn đứng bên cạnh không nhịn được bĩu môi, âm dương quái khí mỉa mai: “Ngươi cũng biết rắc rối hả, vừa ra tay đã trực tiếp đánh người thành vụn nát.”
Thân Côn chỉ thịt nát trong phòng, muốn ném xác vào trong sách tem cũng không được, khiến cuối cùng Thân Côn chỉ có thể ném thịt nát xuống đường xả nước để xả đi.
Về phần một phải xác chết hoàn chỉnh, có thể thu thập thì ném vào sách tem, không thể thì trực tiếp băm ra cùng xả xuống cống thoát nước.
“Mẹ nó, ta không dùng hết sức, chẳng may một lớn một nhỏ này, một người là người đưa thư, một người là hung thủ thì sao? Ta không ra sức ngươi cảm thấy ta lười biếng, ta ra sức thì ngươi cảm thấy ta phiền phức. Thân Côn, thế nào ngươi cũng nói được, ngươi là đồ ba phải!”
Thấy Thân Côn và Trịnh Hổ cãi nhau, Vương Bằng không nhịn được đưa tay xoa trán mình, nói thầm: “Mẹ nó lần này trở về phải giải tán đoàn đội.”
Mực dù người trong không gian khủng bố đều là hình chiếu.
Nhưng nhìn một hài tử nhỏ gầy trắng nõn tận mắt thấy phụ thân bị Trịnh Hổ đánh nát đầu, lúc phát ra tiếng kêu thảm thiết lại bị Trịnh Hổ đánh thành thịt vụn.
“Muộn rồi!”
Trong lòng Vương Bằng luôn cảm thấy hơi khó chịu, mùi máu tươi trong phòng khiến hắn ta không chịu nổi, nhìn rèm cửa bị kéo kín, hắn ta dứt khoát đứng lên kéo rèm cửa ra, muốn mở cửa sổ ra một cái khe để hít thở không khí.
Kéo rèm cửa ra, có thể thấy từng giọt nước chảy xuống theo mặt kính.
Ánh mắt Vương Bằng nhìn thoáng qua, đợi đến khi thấy mấy nhà đèn đuốc sáng trưng ở cách đó không xa, không nhịn được nói thầm: “Đã muộn thế này, sao còn nhiều người chưa ngủ được như thế?”
Vương Bằng suy nghĩ một lúc cũng không quan tâm, mở cửa kính thủy tinh ra.
Lập tức có một cơn gió mát thổi vào theo khe hở cánh cửa, hít một hơi thật sâu, cơn gió lành lạnh xen lẫn mùi tanh của nước mưa khiến cả người Vương Bằng có tinh thần hơn nhiều.
Xoa da mặt hơi tê dại của mình, Vương Bằng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thoáng qua đã híp mắt lại, Vương Bằng loáng thoáng thấy mấy cái bóng chồng.
“Quá mệt mỏi?”
Vương Bằng nhìn mấy cái bóng chồng kia, hắn ta không để ý lắm đưa tay xoa mắt, lúc nhìn lại thấy bóng chồng cũng không biến mất, xuyên qua cánh cửa thủy tinh, mí mắt Vương Bằng dần trợn to hơn.
Theo cơn gió lạnh thổi vào, Vương Bằng cảm thấy một luồng ý lạnh trào ra từ cổ theo bước chân của mình, nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn.
“Lão đại, ngươi sao thế?”
Hình như Thân Côn đã xử lý xong những xác chết này, rời khỏi nhà vệ sinh thấy Vương Bằng đang đứng ngơ ngác trước cửa sổ, vừa hỏi vừa đi lên phía trước.