Đợi đến khi thấy cảnh tượng bên ngoài giống như đúc với bên mình, đồng tử Vương Bằng co rụt lại, đột nhiên hét to: “Đừng đi lên phía trước!”
“Cái gì?”
Trong chốc lát Thân Côn không hiểu có ý gì, bước một chân ra phía trước, trong nháy mắt chân trần bước ra chỉ thấy một màn kinh khủng xảy ra.
“Đừng!”
Vương Bằng nhào tới trước muốn ngăn cản Thân Côn, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Thân Côn ngạc nhiên, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, bên tai đã nghe “ầm” một tiếng, ngay sau đó cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng hắn ta, lập tức xuyên qua nội tạng.
“Phốc!”
Máu tươi bắn tung tóe trên trần nhà, Vương Bằng choáng váng nghe được tiếng Trịnh Hổ bước nhanh tới, sau khi thấy cảnh này cũng không nhịn được trợn tròn mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, trong chốc lát không thể chấp nhận tình cảnh trước mắt.
Một cột băng có đường kính bằng cánh tay người trưởng thành đâm lên từ dưới sàn nhà, đâm xuyên ra đỉnh đầu Thân Côn, nâng người lên giữa không trung.
Máu trộn lẫn với chất lỏng màu vàng chảy xuống theo cột băng, trong chớp mắt đã nhuộm cột băng thành một cột máu.
“Đáng chết!”
Vương Bằng lau máu trên mặt, hai tay đấm ầm ầm xuống sàn nhà, đột nhiên xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước mắt là từng khuôn mặt bị máu nhuộm đỏ thể hiện ra vẻ dữ tợn tàn khốc, mỗi một khuôn mặt đều giống hắn ta như đúc.
Dù là nhìn từ bên trên, nhìn từ dưới, thậm chí Vương Bằng thò người ra, nghiêng người đều có thể thấy từng căn phòng đèn đuốc sáng trưng ở ngoài cửa sổ, khuôn mặt kia giống hắn ta như đúc.
“Gặp quỷ!”
Thấy thế, sắc mặt Vương Bằng tái xanh nhưng hai mắt lại không ngừng nhìn ra bên ngoài, muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt mờ mịt nhìn căn phòng xung quanh, nhưng ngoại trừ cái đó ra thì không xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc này Trịnh Hổ cũng đi tới nhìn tình cảnh bên ngoài, trong chốc lát ngây ra như phỗng.
“Trời ạ!”
Hắn ta hít vào một luồng khí lạnh, cơ bắp cả người cũng không nhịn được run rẩy, đột nhiên Trịnh Hổ nghĩ đến điều gì đó, hét to: “Hệ không gian? Nguyên bộ?”
Cái gọi là hệ không gian bao gồm thuấn di, truyền tống và phi hành, chỉ cần liên quan đến một cái nào, giá cả đều rất kinh người.
Cũng như Huyết linh châu trên tay Triệu Khách, đây là số ít con tem hệ không gian có thể đổi được trong sách tem.
Nhớ lúc trước Triệu Khách đổi lấy Huyết linh châu, hắn cũng cảm thấy thịt đau rất nhiều.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng chỉ có liên quan với hệ không gian, không thể được gọi là con tem hệ không gian thật sự.
Con tem hệ không gian thật sự rất hiếm thấy, cho dù là tem loại hiến tế tiêu hao một lần duy nhất, cũng rất ít liên quan đến hệ không gian.
Quỷ thị có tin đồn giá cả tem đặc thù hệ không gian có thể so sánh với vàng… Không, vàng đã không thể móc nối với con tem này, một khi xuất hiện chắc chắn khiến các phương chấn động.
Ví dụ như con tem hệ không gian “Hắc ám tu di đại”.
Nghe đồn vừa có mặt ở Quỷ thị đã gây ra sóng to gió lớn, thậm chí nghe nói người đưa thư trung cấp đều xuất hiện không tiếc trả giá đi tranh đoạt, đến nay giá cả giao dịch Hắc ám tu di đại vẫn còn xếp ở vị trí thứ nhất trong ghi chép giao dịch ở Quỷ thị, nhiều năm qua, thậm chí thứ hai cũng chỉ bằng một phần mười của nó.
Có thể thấy được sự trân quý của con tem hệ không gian.
Cũng như vậy, không gian trước mắt thay đổi lớn như vậy, còn trong lúc bọn họ hồn nhiên không phát hiện ra, đây không phải là một con tem hệ không gian đơn giản có thể làm được, chắc chắn cần con tem khác gia tăng và phối hợp, thậm chí phải trả giá khá lớn mới có thể làm được.
Thế nhưng, mặc kệ đối phương đã phải trả giá thế nào, Trịnh Hổ đều biết bọn họ đã xong đời.
Nghĩ đến đây, Trịnh Hổ đưa tay về phía trước kéo cánh tay Vương Bằng, muốn kéo nửa người hắn đang thò ra ngoài cửa sổ vào: “Đại ca, đừng nhìn nữa, chúng ta đi ngay đi, nghĩ cách chạy ra ngoài, cùng lắm lần này chúng ta nhận thua.”
“Cút ngay!”
Lúc này Vương Bằng không kịp giải thích nhiều với Trịnh Hổ, lúc này Vương Bằng rất muốn biết vì sao bên ngoài lại có cảnh tượng giống hệt với bên hắn ta, vì sao có thể biết trước chuyện sẽ xảy ra.
Biết đâu, đây chính là khuyết điểm hoặc sơ hở của không gian này.
Vào lúc sống còn, Vương Bằng không nhịn được nhìn nhiều hơn, ngay lúc Vương Bằng muốn thò người ra thêm chút nữa, mặt thủy tinh trước mặt đột nhiên bắn tung tóe máu me, một cái xác chỉ còn nửa người trên thoáng hiện ra trước mặt bọn họ.
Tốc độ xác chết rơi xuống dưới rất nhanh nhưng Vương Bằng và Trịnh Hổ vẫn thấy rõ, nửa cái xác này là Vương Bằng.
“Đại…”
“Suỵt! Đừng nói chuyện.”
Vương Bằng ra hiệu im lặng, nghiêng tai nghe ngóng bên ngoài, theo căn phòng yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng xé gió bén nhọn gấp rút càng ngày càng gần, không lâu sau ngay cả Trịnh Hổ cũng nghe rõ ràng.
“Ầm!”
Đột nhiên cửa sổ thủy tinh trước mặt bị đẩy ra như đã chịu sức đẩy cực mạnh gì đó, bọn họ còn chưa nhìn rõ là thứ gì, toàn bộ cửa sổ thủy tinh trước mặt đã vỡ nát, vụn thủy tinh bắn tung tóe vào trong phòng như viên đạn.
“Phong khiếu!”