Trịnh Hổ đột nhiên giang hai tay ra kích hoạt tem đặc thù của mình, lốc xoáy màu xanh da trời lẫn xanh lá cây xoay xung quanh hai người, hình thành từng tầng phòng hộ, hoàn toàn cuốn mẩu thủy tinh vào.
Nhưng lúc này lại xuất hiện tình cảnh khiến Trịnh Hổ không tưởng tượng được.
Chỉ thấy Vương Bằng lại đưa tay vào trong gió lốc, đôi mắt biến thành đỏ bừng, mặc kệ lốc xoáy xé mở cơ bắp trên tay hắn ta, hắn ta chỉ muốn xem thử tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đừng!”
Trịnh Hổ thấy thế vội vàng muốn dừng lốc xoáy lại, chỉ thấy lúc này Vương Bằng thở sâu, chậm rãi xoay người nhìn về phía Trịnh Hổ, khuôn mặt chữ quốc thô kệch kia nhếch môi cười với Trịnh Hổ: “Sống sót!”
“Cái gì??” Trịnh Hổ nghe không hiểu, đang muốn hỏi thăm cái gì đó.
Lại thấy Vương Bằng đột nhiên xoay người, đá một chân vào ngực Trịnh Hổ.
Một đá này đá thẳng vào bụng dưới của Trịnh Hổ, suýt nữa khiến Trịnh Hổ hôn mê, trước mắt tối sầm lại, cảm giác dường như mình bị đập vỡ thứ gì đó, cơn đau kéo đến khiến xương cốt cả ngươi hắn ta như muốn tan ra từng mảnh.
Cũng không biết qua bao lâu, Trịnh Hổ mơ màng tỉnh lại, đưa một tay xoa đầu mình, đầu hắn ta như bị xé rách.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Trịnh Hổ không nhịn được ngẩn ngơ, chỉ thấy căn phòng trước mắt trống trải, tràn ngập mùi thối khét lẹt.
Trong phòng khách, một cái xác xách hai chân đứng ở đó, toàn thân bị đốt thành than cốc, nhìn trình độ cúc hoa vỡ ra của hắn ta, hình như là Thân Côn trước đó.
Ngoại trừ xác Thân Côn, chờ sau khi Trịnh Hổ đi vào, thấy ở chỗ mà Vương Bằng đứng trước đó không có hài cốt, chỉ có một túm tro cốt hình người.
“Khụ khụ khục…”
Trong hành lang bị tro bụi màu đen bao trùm, chỉ thấy một tay bị đốt cháy khét chậm rãi leo ra từ trong đống đổ nát, há miệng phun ra tro tàn, chỉ thấy Triệu Khách nằm trên mặt đất.
Đưa tay xé da thịt bị bỏng ở trên mặt xuống, lớp mặt nạ da người trên mặt bị Triệu Khách kéo xuống, tiện tay ném sang bên cạnh.
Tuy đã kịp thời kích hoạt năng lực đặc thù của “Huyết linh châu”, Huyết độn thuật.
Truyền tống hắn đến một hành lang khác, quay về vị trí mũi tên để né tránh vị trí chính giữa vụ nổ, nhưng dư chấn đến ngay sau đó vẫn khiến Triệu Khách chịu rất nhiều tổn thương.
Lấy ra tinh hoa nhân sâm, Triệu Khách buồn bực uống hết non nửa bình, lập tức ăn hết hai quả cầu sinh mệnh, lấy Sinh mệnh liễu tâm yên can ra.
Nhưng khói bụi phun ra lại có từng điểm đỏ hồng, nhìn kỹ thậm chí còn thấy bên trong bao quanh từng thịt nát kích cỡ khoảng hạt gạo.
Năng lực đặc thù 1: Sinh mệnh thổ nạp
Tiêu hao 1 điểm bưu điện, hút vào một hơi tinh hoa Sinh mệnh liễu tâm, có thể tạm thời tăng năng lực khôi phục bản thân lên 40%
Có hiệu quả bị động của Huyết linh châu tăng năng lực lành lại 50%
Cộng thêm sự tăng thêm của Sinh mệnh thổ nạp.
Sự khôi phục của thể chất Triệu Khách khiến hiệu quả của tinh hoa nhân sâm và quả cầu sinh mệnh lập tức đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy vết thương trên người Triệu Khách bắt đầu dần khép lại, chỉ dựa vào sức khôi phục này, e rằng tốc độ khôi phục của Triệu Khách đủ để so sánh với những cao thủ người đưa thư am hiểu chém giết cận chiến.
Tất cả còn phải dựa vào sự thay đổi thể chất của Triệu Khách, dù đến bây giờ Triệu Khách cũng không hiểu rõ sau khi mình ăn viên Chân. Ma thần yêu đan kia đã thức tỉnh năng lực gì, nhưng cường độ thân thể thật sự được tăng lên rất nhiều.
Sau khi khôi phục, Triệu Khách không có động tác gì, mà gọi Đồ phu chi hạp ra.
…
“Cộc cộc cộc…”
Trong hành lang trống trải, tiếng bước chân bối rối vô thần càng ngày càng gần, “cạch” của phòng bị đẩy ra, chỉ thấy một đoàn người đi ra từ sau cửa.
“Sao vẫn là tầng 11??”
Nhìn tầng lầu trước mắt, một đoàn người Trương Trần trợn tròn mắt.
Vốn bọn họ chỉ muốn kiểm tra hiện trường phát hiện vụ án một chút, xem có thể tìm thấy dấu vết nào do hung thủ để lại hay không.
Kết quả, bọn họ bị nhốt ở tầng này, dù đi thế nào cũng không ra được.
“Không được, ta chạy không nổi nữa!”
Một tên cảnh sát ngồi bệt xuống đất thở dốc từng hơi, một tên cảnh sát khác có thể chất khá tốt, trên mặt cũng xuất hiện vẻ mệt mỏi, bọn họ vẫn chạy xuống dưới, cũng không biết đã chạy bao nhiêu tầng nhưng mỗi lần xông ra ngoài, vẫn ở tầng 11.
“Chúng ta… Sẽ không gặp phải Quỷ đả tường chứ.” Một tên cảnh sát lau mồ hôi lạnh trên trán, càng nghĩ càng cảm thấy cả người rét run.
“Đi đi đi, đừng đứng đó suy nghĩ lung tung, chắc chắn có cách đi ra ngoài.”
Một tên cảnh sát khác vung tay lên, cắt ngang đồng bạn đang suy nghĩ lung tung, ánh mắt nhìn về phía Trương Trần vẫn luôn không nói lời nào, hỏi: “Trương đội, chúng ta làm sao bây giờ??”
Không gọi được điện thoại, hiện tại người duy nhất có thể khiến hai người tin tưởng là Trương Trần.
Trương Trần hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía căn phòng bị niêm phong ở trước mắt, nói: “Vào xem!”
Có lẽ việc bản thân bị nhốt ở tầng 11 cũng không phải là trùng hợp, có lẽ có người đang ám chỉ điều gì đó, cũng có lẽ đang cố ý đặt một cạm bẫy nào đó.
Nhưng muốn biết rõ đáp án, đầu tiên cần phải đi vào xem rốt cuộc là sao.