Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 505 - Chương 505. Tầng 18

Chương 505. Tầng 18 Chương 505. Tầng 18

Kết quả một cái tin nhắn này đã khiến mình bại lộ.

Triệu Khách nhìn thoáng qua miếng thịt đen trên vai mình, nghĩ đến mỗi một hành động của mình trong khoảng thời gian này, e rằng đã bị đối phương giám sát nghiêm ngặt.

Thế nhưng, nàng làm thế nào đóng gói mình rồi chuyển phát nhanh đến đây??

Nghĩ đến đây, Triệu Khách lập tức cảm thấy đau cả đầu, mặc dù tạm thời không tìm được đáp án cho nghi ngờ này nhưng Triệu Khách cũng không muốn suy nghĩ nhiều về đáp án này nữa.

Nhìn thời gian, hiện tại mới khoảng bảy rưỡi tối, là lúc những lão đầu, lão thái thái kia đến quảng trường nhảy múa, thỉnh thoảng cũng có người đi ra đi vào trong hành lang.

Hiện tại quan tài bị chặn ở ngoài tiểu khu, Triệu Khách cũng không tin nàng có thể tự đứng lên trong ánh mắt nhìn chằm chằm của bao người?

Tiếp theo thời gian có hạn, hắn thật sự không còn nhiều thời gian lắm, hắn phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, nếu không trong một vòng cuối cùng của kế hoạch, chắc chắn hắn phải chết.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, xác định kế hoạch của mình không có sơ hở gì, Triệu Khách cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng mình.

Hắn khẽ cắn môi, nhanh chóng ấn nút tầng chín.

Nếu bức ảnh mà phân thân nhìn thấy không sai, vậy có lẽ đã có thể kết luận, hung thủ là phu quân trước của nàng.

Mắt mèo lắp ngược cùng bức tường ảnh trong phòng ngủ không phải thứ mà người ngoài có thể làm được.

Thật ra vụ án này cũng không khó, đối với cảnh sát cần có chứng cứ, có lẽ sẽ rất hoang mang nhưng đối với đám người đưa thư chỉ mong nhanh hoàn thành nhiệm vụ như đám Triệu Khách, cũng không có độ khó đặc biệt gì.

Điểm khó khăn hoàn toàn do tên người đưa thư kia quấy rối.

Nhưng còn có một vài điều khó hiểu, ví dụ phu quân trước của nàng là một người trưởng thành, sao lại không biết mang ổ cứng chứa video đi?

Hơn nữa, hai người đã ly hôn lâu như vậy, bây giờ mới nhớ đến việc báo thù, hình như hơi không hợp lẽ thường.

Nhưng Triệu Khách biết chờ đến khi tìm ra hung thủ, những nghi ngờ này đều sẽ rõ ràng.

“Đinh!”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Triệu Khách từng bước một đi ra, đi dọc theo phương hướng trong trí nhớ của phân hồn, tìm được cửa nhà phu quân cũ.

Chỉ thấy cửa phòng nửa che nửa mở, Triệu Khách nhẹ nhàng đẩy ra, căn phòng rất tối nhưng dựa vào ánh đèn bên ngoài có thể thấy trên mặt đất một mảnh lộn xộn.

“Tới muộn!”

Trong lòng Triệu Khách nặng nề, xem ra đối phương đã rời đi.

“Bên trái!”

Lúc này tiếng nhắc nhở của Lôi Mẫu vang lên, Triệu Khách nhìn sang bên trái, mơ hồ thấy một bóng người đang co ro ở góc tường.

Bóng người cuộn thành một đống, phát ra tiếng nức nở như đang khóc.

Triệu Khách bật đèn trong phòng nhìn lên, không nhịn được hơi nhíu mày, người này lại là Trịnh Hổ.

“A!”

Sau khi ánh đèn bật lên, đã thấy Trịnh Hổ như nhận kích thích gì đó, hú lên đầy quái dị, lộn nhào vào gầm giường, hét to: “Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta không biết gì hết, ta không nhìn thấy gì hết!”

Thấy dáng vẻ chật vật của Trịnh Hổ, Triệu Khách hơi nhíu mày, vén ga giường lên nói: “Đi ra!”

Sau khi nghe được giọng Triệu Khách, Trịnh Hổ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, sau khi khi nhìn rõ khuôn mặt Triệu Khách, sắc mặt Trịnh Hổ càng trắng bệch.

“Quỷ! Quỷ!”

Triệu Khách ngạc nhiên lập tức hiểu ra trước đó hắn đã nổ nát, hiện tại khuôn mặt của hắn là khuôn mặt của nhân viên bảo hiểm Lý Phong lúc mới tiến vào không gian khủng bố.

Sau khi Triệu Khách phát hiện có khả năng thân phận đã bị bại lộ đã đổi thân phận mới, để phân thân thay thế Lý Phong.

Sau khi hắn ta phát hiện đồng đội bị giết nổi giận đùng đùng chạy đến, cũng đã tận mắt thấy Lý Phong bị giết chết.

Vì vậy, lúc này Lý Phong lại xuất hiện, tất nhiên khiến Trịnh Hổ không chấp nhận được.

Triệu Khách còn muốn hỏi hắn ta đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy Trịnh Hổ chịu kích thích, hoàn toàn vượt qua sự suy đoán của Triệu Khách, Trịnh Hổ vừa thấy Trịnh Hổ đưa tay ra, đôi mắt đỏ ngầu hét to: “Cút ngay, đừng tới đây!”

Chỉ thấy Trịnh Hổ mở tay ra, sau lưng hiện ra hư ảnh con tem, hiển nhiên đã kích hoạt năng lực đặc thù của mình.

“Ngu xuẩn!”

Triệu Khách nhíu máy, không đợi Trịnh Hổ ra tay đã thấy Triệu Khách xoay người nhảy lên giường, Tuyết Cơ Tử đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, đâm thẳng một đao vào vị trí của Trịnh Hổ.

“Phốc!”

Không cần nhìn, Triệu Khách cũng có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác cắt mở cơ bắp khi lưỡi đao đâm vào lồng ngực Trịnh Hổ.

Hắn xoay người đứng lên, vén ga giường.

Chỉ thấy Trịnh Hổ nằm trên mặt đất, khí lạnh từ trên người Tuyết Cơ Tử đã tiến vào lục phủ ngũ tạng ở ngực Trịnh Hổ, sự lạnh lẽo thấu xương khiến máu trong người Trịnh Hổ đông cứng, đồng thời cũng khiến tinh thần căng cứng của Trịnh Hổ dần dịu đi rất nhiều.

“Xảy ra chuyện gì, đôi phụ tử kia đâu? Vì sao chỉ có mình ngươi ở đây??”

Thấy tinh thần Trịnh Hổ đã dần khôi phục sự bình tĩnh, Triệu Khách tiến lên dò hỏi.

Trịnh Hổ nghe vậy dường như nhớ đến đã xảy ra chuyện gì, một phát túm lấy cánh tay Triệu Khách nói: “Chết rồi, đều đã chết, Thân Côn chết rồi, Vương Bằng cũng chết rồi, cặp phụ tử kia… Cũng chết rồi!”

“Chết rồi?”

Bình Luận (0)
Comment