Sự hiểu biết của Triệu Khách chắc chắn là chính xác, theo cơn đau tăng lên, ý chí lực của Triệu Khách càng ngày càng mạnh, thậm chí có một loại cảm giác rất siêu phàm, không nói ra được rốt cuộc là trải nghiệm như thế nào, nhưng cảm giác này lại khiến Triệu Khách cảm thấy như đang nắm giữ tất cả trong tay.
“Ca ca, những khu vực yên lặng trong đầu óc của ngươi đang không ngừng tăng lên, làm vậy rất nguy hiểm.”
Lúc này, Lôi Mẫu ở trong đầu Triệu Khách nhắc nhở.
Sau khi tiêm thuốc B123, lại thêm Ý chí sắt thép của “Lão binh”, dẫn đến lúc này đại não Triệu Khách không chỉ gia tăng cảm giác, ý chí lực cường đại cũng bắt đầu trở nên tập trung chưa từng có.
Dẫn đến một số khu vực yên lặng trong đại não Triệu Khách, hoặc là những noi có tính sinh động khá thấp, lúc này lại như ăn thuốc kích thích, bắt đầu không ngừng khôi phục.
Triệu Khách thở sâu, chậm rãi mở mắt ra, trong con ngươi bên trái lấp lóe một đạo ánh sáng vàng chói mắt, con mắt nhìn sang lại chưa từng thấy rõ thế giới này như vậy.
Bao gồm năng lực khác của hắn, lúc trước Triệu Khách còn cảm thấy năng lực đó hơi khó khăn, hiện tại chính thức làm được đến mức ý niệm thông suốt.
“Loại cảm giác này… Thật sự… Quá sung sướng!”
Triệu Khách nhếch môi cười, nhưng đây còn lâu mới là kết thúc, chỉ thấy Triệu Khách nắm hai tay thành nắm đấm, chuẩn bị kỹ càng một đòn sát thủ khác.
Sau khi Triệu Khách lấy được con tem này vẫn chưa từng dùng đến.
Một là Triệu Khách không tin tưởng lắm, hai là con tem này có tính ngẫu nhiên nhất định.
Thế nhưng hiện, đây là lúc cần đến con tem này.
Chỉ thấy Triệu Khách thầm đọc, một con tem bị Triệu Khách kích hoạt: “Đệ tử xuất mã, cho mời lão tiên!”
Theo lời nói của Triệu Khách kết thúc, chỉ thấy sau lưng Triệu Khách mở ra một đôi mắt màu xanh sẫm trong đêm tối.
Tem đặc thù: Đệ tử xuất mã
Đôi mắt xanh mở ra, chỉ thấy mắt Triệu Khách dần biến thành màu xanh sẫm, một bên bả vai còn lại hơi nặng nề, không biết một con hồ ly trắng như tuyết đã ngồi trên đầu vai Triệu Khách từ bao giờ.
Nó chỉ lớn cỡ nửa bàn tay, da lông trên người màu trắng, sáng ngời như mới, thứ khiến Triệu Khách chú ý nhất là con hồ ly này có sáu cái đuôi dài nhỏ xõa tung, nhẹ nhàng lúc lắc trong không khí, thỉnh thoảng ôm cái đuôi chọc lỗ tai Triệu Khách mấy lần.
“Sáu cái đuôi!”
Triệu Khách híp mắt lại, hắn đã thấy ghi chép liên quan đến Hồ yêu trong đống sách vở của lão đạo.
Cái đuôi này đại diện cho thực lực của Hồ yêu, Cửu vĩ hồ yêu chỉ có trong truyền thuyết, trong ghi chép của thư tịch, triều Đường từng có một Hồ yêu bốn đuôi, đó đã là yêu tinh rất mạnh.
Đến thời dân quốc chiến loạn cũng từng xuất hiện một Hồ yêu ba đuôi.
Gia gia lão đạo từng gặp phải, kết quả bị đánh đến nửa tàn phế, miễn cưỡng nhặt được nửa cái mạng trốn về.
Hiện tại hắn lại triệu hoán ra một Lục vĩ yêu hồ, Triệu Khách cũng thấy bất ngờ.
Thế nhưng, Triệu Khách chỉ biết một chứ không biết hai, tuy sáu đuôi hiếm thấy nhưng không tính là mạnh nhất trong Hồ gia.
Dù sao chúng nó không phải dã yêu, chúng nó là Hồ đại tiên được mọi người thắp hương và cung phụng.
Còn có người đắp tượng, xây miếu, thậm chí ở Đông Bắc mọi người còn tin tưởng gọi là Hồ tiên, được gọi như thế chẳng khác nào chúng nó cũng được phong tiên, không còn là yêu mà là bán tiên.
Thế nhưng, Triệu Khách có thể gọi ra Hồ tiên sáu đuôi, không chỉ vì may mắn còn vì lúc này Triệu Khách có ý chí cường đại, có thể gọi là chưa từng có.
Dường như hồ ly cũng rất bất ngờ, với địa vị của nó ở Hồ gia, có rất ít người có thể mời được nó, nhìn tên tiểu bối trước mặt này khá lạ mắt, hình như chưa từng nghe nói về hắn?
Tuy chưa từng nghe nói nhưng hồ ly vẫn có chút thiện cảm với Triệu Khách.
Vì bản thân con tem Đệ tử xuất mã này có thể tăng thiện cảm của hồ ly với Triệu Khách.
Vì vậy, dù có lạ mặt nhưng có thể triệu hoán được nó, vậy cũng là đệ tử Hồ gia bọn họ, hơn nữa nhìn dáng vẻ và khí tức trên người Triệu Khách đều không phải người bình thường, đây là một hạt giống rất tốt.
“Hôm nay đệ tử mời lão tiên đến là muốn mượn pháp lực thông thiên của lão tiên giúp đỡ trảm yêu trừ ma, tin tưởng lão tiên thần thông cái thế, bóp chết con tiểu yêu ma này cũng không phải nói chơi.”
Không đợi Hồ tiên nói gì, Triệu Khách đã vội vàng nói trước, còn không quên vỗ mông ngựa.
Mặc dù biết Triệu Khách đang nịnh nọt nhưng Triệu Khách nói năng chính nghĩa như thế vẫn khiến vị Hồ tiên này rất hưởng thụ.
“Yên tâm, ta tự có cách!”
Hồ tiên lập tức đồng ý, nhưng nó vừa nói xong đã cảm thấy cả người mất tự nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, không biết vì sao một vị Lục vĩ hồ tiên như nó lại cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, ngay cả cái đuôi cũng co quắp lại.
Quay đầu lại, khi thấy một miếng thịt biến thành màu đen trên vai Triệu Khách, còn có một con ngươi đen nhánh trong suốt trên đó đang nhìn nó chằm chằm.
Xuyên qua con ngươi màu đen này, Hồ tiên có thể thấy một bóng nữ nhân áo đỏ mây màu như ẩn như hiện sau con ngươi.
“Hít! Đây là thứ gì!”