Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540. Lục Vĩ Hồ Tiên (2)

Chương 540. Lục vĩ hồ tiên (2) Chương 540. Lục vĩ hồ tiên (2)

Lần này đến lượt Hồ tiên xù lông, lông trắng muốt trên người xù lên như con mèo bị hoảng sợ, trong nháy mắt suýt thì nhảy xuống từ vai Triệu Khách.

Thấy vẻ mặt hồ tiên, Triệu Khách biết có lẽ con hàng này không biết lai lịch của xác nữ, nếu biết lai lịch của xác nữ này, có lẽ đã bỏ chạy từ lâu.

Thấy thế, Triệu Khách lập tức nói: “Đây là một xác nữ vô cùng tà ác, giết người như ngóe, đúng là ác mà vô cùng tàn ác, đây là tà vật mà nàng để lại trên người đệ tử, dựa vào đó để giám sát ta?”

Thấy Triệu Khách nói tà ác như thế, trong lòng vị Hồ tiên này không chắc chắn nhưng ngoài miệng nhất định phải hùa theo Triệu Khách.

Nếu không chẳng phải tỏ ra Tiên gia sợ một cái xác nữ sao?

Chỉ thấy Lục vĩ hồ tiên lắc cái đuôi của mình, lại ưỡn ngực nói: “Yên tâm, Lục vĩ hồ Hương Chi Nhi ta đây có diệu thuật để đối phó một Thi yêu.”

“Vâng vâng vâng! Lão tiên thần thông quảng đại, pháp lực vô biên.”

Triệu Khách cười thầm trong lòng, vội vàng vỗ mông ngựa.

Lúc một người một hồ đang nói chuyện, ánh mắt Triệu Khách đột nhiên khóa chặt bên trái, nói thầm: “Đến rồi!”

“Rắc rắc rắc…”

Xung quanh có một làn sương lạnh đến gần, khiến vách tường nhanh chóng ngưng tụ một tầng sương lạnh, nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng hạ xuống, vốn sau khi Triệu Khách ăn Chân. Ma thần yêu đan, mặc dù không tiến hóa năng lực đặc biệt gì nhưng thể chất kinh người.

Sự chịu đựng lạnh và nóng hoàn toàn không nói chơi, nhưng bây giờ tiêm thuốc B124 vào, da thịt bên ngoài thân thể đã hoàn toàn đánh mất tất cả sức miễn dịch.

Một cơn gió lạnh thổi đến, khiến cả người Triệu Khách lạnh run.

Lúc này, chỉ thấy hồ ly ngồi trên đầu vai Triệu Khách nhẹ nhàng phất qua, cảm giác ấm áp lập tức khiến cả Triệu Khách ấm áp.

“Đừng sợ, có ta!”

Sau khi Hồ tiên nói một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng, thật ra trong lòng cũng muốn bỏ cuộc giữa đường.

Người còn chưa xuất hiện, chỉ với cảm giác áp lực này đã khiến Hồ tiên cảm thấy áp lực như núi đè, nói rõ tu vi của đối phương đã hơn xa mình.

“Thật sự không biết loại hung vật này đi ra thế nào?”

Trong lòng Hồ tiên thầm hoảng sợ, nói thầm: “E rằng trừ khi người đạo gia đích thân tới, nếu không muốn diệt trừ cũng khó khăn.”

“Tiền bối, yêu nghiệt này giết vô số người, hôm nay dù vãn bối có liều cả tính mạng cũng phải ngăn cản nàng, kính xin tiền bối giúp ta chút sức lực.”

Nhưng dường như Triệu Khách đã hiểu rõ suy nghĩ của Hồ tiên, càng như vậy càng hiên ngang lẫm liệt, hung hãn không sợ chết, khiến Hồ tiên cũng hơi xấu hổ, dường như nó đường đường là Hồ tiên, lại còn không bằng một hậu sinh.

Đương nhiên, tuy nó thấy xấu hổ, nhưng không đánh lại vẫn là không đánh lại, chỉ có điều…

Hồ tiên nhìn Triệu Khách, càng nhìn càng cảm thấy thằng nhóc này vừa mắt, trong lòng chính nghĩa lẫm liệt như thế, thoạt nhìn là một hạt giống tốt, từ nay nó tự mình dạy dỗ, tương lai có thể trở thành rường cột của Hồ gia bọn họ.

Nghĩ đến đây, dường như Hồ tiên đã đưa ra quyết định gì đó, nghiêm nghị nói: “Ngươi cứ việc ra tay, lần này ta sẽ dốc hết sức giúp ngươi!”

“Cảm tạ lão tiên!”

Triệu Khách nói xong, ánh mắt hiện ra tia sáng xảo trá nhưng lại hơi tiếc hận, dù sao da hồ ly tốt như vậy.

“Cộc cộc cộc…”

Tiếng bước chân càng ngày càng vang dội trong hành lang trống trải, mỗi một bước đều như đạp vào ngực Triệu Khách, khiến trái tim Triệu Khách đập nhanh hơn.

“Nàng ở trên lầu!”

Trong lòng bàn tay Triệu Khách đầy mồ hôi, bao gồm cả Hồ tiên ngồi trên bả vai hắn cũng không khỏi dần căng thẳng.

Nhưng đúng lúc này một đôi giày cao gót màu đen đi tới từ cửa cầu thang, bắp đùi thon dài trắng nõn, trên người mặc áo da vừa người màu đen bao bọc lấy đôi thỏ trắng đáng kiêu ngạo kia, thậm chí nhìn kỹ còn thấy một điểm nhỏ lồi lên.

Nhưng lúc nhìn lại đây chỉ là một xác nữ còn nửa bên đầu.

“Không phải nàng!” Khuôn mặt Triệu Khách tối tăm, trong lòng lập tức thầm kêu không tốt.

“Đinh!”

Lúc này, chỉ nghe thang máy đột nhiên vang động, Triệu Khách và Hồ tiên như con thỏ bị dọa sợ, lập tức xoay người.

Triệu Khách cầm Tuyết Cơ Tử trên tay, Hồ tiên trên vai đã đưa hai trảo kết ấn, sáu cái đuôi sau lưng dựng đứng lên, vẽ ra một cái phù chú màu vàng ở sau lưng.

Nhưng trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, đồng tử Triệu Khách co rụt lại: “Trống không!”

Triệu Khách vừa nói xong dường như trong lòng có cảm giác, đột nhiên xoay người.

Không biết một bóng đỏ đã đứng ngoài cửa sổ từ lúc nào, váy đỏ phấp phới giữa không trung, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Triệu Khách và Hồ tiên.

“Đằng sau!”

Lúc Triệu Khách hô lên câu nói này, vách tường trước mắt đột nhiên nổ tung, gạch đá vỡ vụn vẩy ra giữa trời, trong nháy mắt cũng dừng lại.

Mắt trái của Triệu Khách co rụt lại, trong tầm mắt Hoàng kim đồng có thể thấy một luồng khí lạnh vô hình đông cứng thời gian xung quanh.

“Không tốt!” Lục vĩ hồ tiên phát ra tiếng hét chói tai thê lương, tuy lúc trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Nhưng lúc thật sự thấy một bộ lụa đỏ trước mắt, Hương Chi Nhi nghiến chặt răng, một đôi mắt xanh mở to, cả người tràn ngập sự hoảng loạn như trái đất sắp đến ngày tận thế.

Đây là cái gì? Tiên? Hay là… Yêu?

Bình Luận (0)
Comment