Đã thấy Triệu Khách dừng bước, xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Vương Na, trong nháy mắt đó Vương Na có một dự cảm xấu, nhưng còn chưa kịp có hành động đã thấy tay Triệu Khách nhanh chóng lắc qua trước mặt Vương Na.
Lúc này, loại thuốc làm cho Triệu Khách lại trực tiếp đâm vào ngực Vương Na.
Ngón tay đẩy ống tiêm, theo thuốc được tiêm vào, Vương Na há hốc mồm lại không thể phát ra một tiếng nào, cơ thể ngã thẳng xuống đất.
Khác với sự miêu tả của Vương Na, nàng không tiến vào trạng thái tiềm thức, thậm chí suy nghĩ vô cùng rõ ràng, đôi mắt nhìn Triệu Khách trước mặt lóe lên tia sáng lo lắng.
“Ngu ngốc, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin tưởng ngươi như vậy sao??”
Triệu Khách hơi híp mắt, bàn tay bắt trên người Vương Na một cái, chỉ thấy một đoàn bóng đen chui ra từ trong người Vương Na, trở lại trên tay Triệu Khách.
Đây không phải linh hồn của Vương Na, mà là phân hồn của Triệu Khách.
Đương nhiên Vương Na không biết mỗi một hành động của nàng hoàn toàn nằm trong sự giám sát của Triệu Khách, đổi đi một phần thuốc trong số thuốc được pha chế, lập tức bị Triệu Khách nhìn ra sự thật.
Đương nhiên phương thức pha chế loại thuốc này không sai, thậm chí thành phẩm cuối cùng giống hệt với vẻ ngoài mà Triệu Khách điều tra ra.
Chỉ có điều, hiệu quả loại thuốc này không phải khiến hắn chìm vào ngủ say, mà là làm tê liệt phần lớn tế bào thần kinh của hắn, khiến hắn biến thành một người thực vật có tri giác, có ý thức, lại không thể động đậy một ngón tay nào.
Nhìn ánh mắt giãy giụa của Vương Na, Triệu Khách đưa tay kéo tóc Vương Na, đi từng bước xuống tầng một, “Ta nói, tâm trạng ta không tệ!”
Đôi mắt Vương Na nhìn chằm chằm trần nhà, bên tai vang lên giọng Triệu Khách nhưng chẳng mấy chốc Vương Na đã hiểu ra điều gì đó, con ngươi co rụt lại, thân thể khẽ run rẩy, đáng tiếc hiện tại ngay cả chớp mắt cũng khó khăn, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Khách từng bước kéo nàng vào nhà bếp.
Trong chiếc radio kiểu cũ đang phát một bản nhạc trầm thấp nhẹ nhàng, đây là một bản nhạc nước ngoài kinh điển “Goldberg Variations”.
“Ùng ục ục!”
Nhạc đệm của âm nhạc là những bọt khí sôi trào cuồn cuộn trong nồi sứ nhỏ.
Hạt gạo tròn trịa trong suốt trộn lẫn đậu đỏ, đậu xanh, khoai lang, hạt sen, đậu hà lan, táo tàu, không biết đã được nấu chín bao lâu, hạt gạo sôi sùng sục trong nồi sứ cũng bắt đầu nở ra.
Cái muỗng làm bằng gỗ dài nhẹ nhàng chạm xuống đáy nồi, khuấy nhẹ, đảo đều, thịt băm mịn màng bọc nấm hương, măng và tôm nõn được khuấy lên.
Thịt băm màu trắng bao bọc từng hạt gạo xinh đẹp theo quá trình khuấy đều, trên mặt cháo màu ngà sữa là đủ loại đậu xanh đỏ nở phồng lên, đậu hoa nở bung trong nồi.
Cộng thêm nấm hương, măng, tôm nõn, ánh đèn chiếu xuống khiến bát cháo mồng 8 tháng chạp này càng thêm mê người.
Ngón tay lấy một túm muối ăn rồi nhẹ nhàng rắc theo bề mặt nồi, sau đó tắt lửa, cẩn thận múc cháo vào trong bát sứ nhỏ.
Bên trái là một đĩa dưa muối tinh xảo, bên phải là cây cải dầu cắt nhỏ xanh biếc xào lên.
Tuy đều là những món ăn cực kỳ đơn giản nhưng dù là đĩa dưa muối hay đĩa cải dầu cắt nhỏ đều tản ra hương thơm ngát, phối hợp với một bát cháo nhỏ nóng hổi, hương thơm phả vào mặt chắc chắn khiến người ta thèm ăn hơn nhiều.
Điều khác biệt duy nhất là hôm nay không có khách.
Triệu Khách nhận tạp dề của mình, chậm rãi ngồi vào chỗ mà thực khách thường ngồi, ánh mắt nhìn về phía đồng hồ, kim đồng hồ đã điểm 12 giờ.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lấy ra một quả táo từ trong sách tem.
Nhìn căn phòng trống trải trước mặt, sau khi lau quả táo mấy lần, chỉ thấy Triệu Khách lại đặt quả táo vào vị trí bên cạnh mình.
Căn phòng mờ tối, chỉ có ánh đèn trên bàn ăn bao phủ bóng lưng đang cúi đầu húp cháo của Triệu Khách, ngoại trừ cái đó ra chỉ có một tiếng nói rất nhỏ bé: “Giáng sinh vui vẻ!”
Cùng lúc đó, trong đại viện một gia đình nhà nông ở Lý thôn xa xôi.
Tề Lượng đang bị mấy lão đầu, lão thái thái vây quanh, gà vịt thịt cá, măng tươi đặc sản miền núi cái gì cũng có.
Tề Lượng ăn đến miệng chảy đầy mỡ, còn có người nhiệt tình không ngừng gắp đồ ăn cho Tề Lượng.
Nhưng năm qua, tuy nông thôn cũng phát triển hơn, điều kiện kinh tế tốt hơn nhiều, đã sớm mua nhà mua xe hơi.
Từng nhà đều xây dựng thành nhà nhỏ ba tầng, một vài nhà có tiền còn mở trang trại, cuộc sống rất sung túc.
Nhưng người trẻ tuổi vẫn chạy vào trong thành phố, dù sao không ai muốn ở trong núi cả đời.
Hiện tại, đã rất lâu rồi trong thôn không có khuôn mặt mới tới, bây giờ Tề Lượng là bạn tốt của Hắc Bàn đến đây, cộng thêm lần trước Tề Lượng đã bỏ ra rất nhiều sức lực trong tang lễ của bốn vị lão nhân, vì vậy người trong đại viện này rất nhiệt tình với Tề Lượng.
Đặc biệt là lúc biết Tề Lượng dự định ở lại Lý thôn bọn họ, bái sư học nghệ nhạc cụ gõ của dàn nhạc bọn họ, mấy lão nhân đều cười đến sắp rơi răng.
Hiện tại nghề nhạc cụ gõ này càng ngày càng khó làm, trên cơ bản không có mấy người trẻ tuổi chịu học.
Hắc Bàn cũng bị ép học từ nhỏ.
Hiện tại nghe thấy có người chịu đến học, tay nghề nhà mình đã được truyền thừa, đương nhiên bọn họ rất vui vẻ.