“Tiểu Lượng, ngươi muốn học cái gì, hay là đi theo ta học đánh trống, nhà ta có một cái trống ngũ ngưu trăm năm, nếu ngươi muốn học thì cái trống này sẽ thuộc về ngươi!” Một vị lão nhân nhiệt tình đặt một cái đùi gà to vào trong bát Tề Lượng, mở miệng dụ dỗ.
Hắc Bàn ngồi bên cạnh suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, sau khi ho mấy tiếng lại khẽ nói bên tai Tề Lượng: “Trống ngũ ngưu là đồ tốt, nghe nói từ cuối thời Thanh, làm từ da trâu đen được tế tự trong cung, phía trên có đại ấn của Khâm Thiên Giám triều Thanh, gõ lên tiểu quỷ mười phương đều bỏ chạy.”
Tề Lượng nghe vậy ánh mắt sáng ngời, suýt nữa gật đầu đồng ý.
Kết quả lúc này, lão thái thái ngồi một bên khác thả hai quả trứng gà ta vào trong tay Tề Lượng, kéo tay Tề Lượng nói: “Hài tử, đánh trống có gì hay, đi theo ta học thổi tiêu đi, ta có một cây tiêu cũ, cũng là vật từ trăm năm trước nhưng may mắn bảo tồn khá tốt, nếu ngươi muốn sẽ cho ngươi.”
“Nhanh đồng ý đi, cây tiêu này làm từ rễ trúc tinh, đệt mẹ, lúc trước còn không nỡ cho ta!”
Hắc Bàn giậm chân một cái, một tay véo mạnh bắp đùi Tề Lượng, vừa nháy mắt với hắn ta để hắn ta nhanh chóng đồng ý, đây toàn là bảo bối.
“Thổi tiêu cái gì, nên đi theo ta học sênh, cho hắn đại tử sênh của ta thì đã làm sao.”
Thấy thế có người không vui, bắt đầu tranh giành, khó lắm mới có một người đến học nghệ, hơn nữa bọn họ cũng nhận ra căn cốt của Tề Lượng rất tốt, một thân chính khí hiếm có, nếu gia nhập vào môn hạ của mình, mình có chết cũng có thể mỉm cười đi gặp tổ sư gia các đời của đội nhạc cụ gõ Lý thôn.
“Được được được!”
Tề Lượng còn chưa đồng ý, Hắc Bàn ngồi bên cạnh đã híp mắt thành một đường nhỏ, chảy nước miếng, trước đó cây tiêu kia làm từ rễ trúc tinh, sênh lại được làm từ thân trúc tinh càng tốt hơn nữa, Hắc Bàn kích động đến mức gật đầu thật mạnh.
Dường như những điều kiện này là đưa cho hắn ta vậy.
Sau đó, mấy lão nhân khác không vui, từng người mắt đỏ tới mang tai bắt đầu đứng lên.
Các nhà đều bằng lòng lấy ra bảo bối của nhà mình.
Tề Lượng bị làm cho đầu choáng não phình to, tay trái cầm đùi gà lớn, tay phải cầm trứng gà ta, trong miệng nhậm hai miếng thịt chó to, chỉ có thể ngước mắt nhìn.
Về phần Hắc Bàn, vẻ mặt lúc này lại là như vậy: (°Д°)
Trong lòng buồn bã khóc ròng: “Trời đánh, hòa thượng bên ngoài niệm kinh tốt, ta đã thèm muốn những bảo bối này lâu lắm rồi, vậy mà các ngươi cũng không cho!”
“Đừng ồn ào! Tiểu Lượng, ngươi dự định học cái gì?”
Cuối cùng đã có người mở miệng, cắt ngang tiếng cãi vã của những người khác, quay sang hỏi Tề Lượng.
Chỉ thấy từng khuôn mặt già nua trước bàn quay đầu lại, ánh mắt đồng thời khóa chặt Tề Lượng, trong chốc lát làm da đầu Tề Lượng tê dại.
Hắc Bàn muốn xen vào nhưng bị mấy lão nhân lườm một cái, cái rắm cũng không dám thả.
Tề Lượng thấy thế hơi suy nghĩ, sau khi ăn sạch đồ ăn trong miệng, mới khẽ nói: “Ta muốn học thứ mạnh nhất!”
Tề Lượng nói xong, trong đầu không nhịn được nhớ đến tình cảnh đêm đó hắn ta bị Triệu Khách dùng một tay đính vào trên cành cây, không nhịn được siết chặt nắm đấm, gật đầu nói: “Không sai, ta muốn học thứ mạnh nhất!”
“Mạnh nhất!”
Mấy lão nhân nghe vậy nhìn nhau, vẻ mặt khó xử, thứ nhạc cụ gõ này đều có chiêu tuyệt diệu, không ai dám nói ai là mạnh nhất.
Lúc này, chỉ thấy vị lão nhân vẫn ngồi trên đầu gõ bàn một cái, đứng lên nói: “Có!”
Ánh mắt Tề Lượng sáng ngời, vội vàng vặn hỏi: “Là cái gì??”
Mấy lão nhân nhìn nhau, nhẹ gật đầu với nhau, dường như rất đồng ý với đáp án này, đồng thanh nói: “Nhạc cụ lão lưu manh, kèn!”
…
Lời nói có mặt nọ mặt kia, ngay lúc đó Tề Lượng quyết định muốn học kèn.
Ở một bên khác, đôi mắt Triệu Khách đang theo dõi chất lỏng màu xanh lam đang dần ngưng tụ trong bình thủy tinh trước mắt.
“Sắp thành công?”
Triệu Khách cau mày, trong đầu nhớ lại mỗi một trình tự khi Vương Na pha chế thuốc.
Đây đã là lần thí nghiệm thứ bảy, đôi mắt Triệu Khách đỏ ngầu, hiển nhiên trong khoảng thời gian này hắn không nghỉ ngơi thật tốt.
Hiện tại nhìn chất lỏng màu xanh đậm, cuối cùng trên mặt Triệu Khách không kiềm chế được thể hiện ra sự vui mừng.
Ngoại trừ một loại thuốc quan trọng nhất trong số đó bị Vương Na đổi mất, trong lòng Triệu Khách gần như nắm rõ phân lượng của những loại thuốc khác.
Nhưng đối với việc trọng lượng phần thuốc còn lại là bao nhiêu thì Triệu Khách không rõ lắm, điều này không cản trở kế hoạch của hắn, bởi vì nguyên liệu đầy đủ, hắn có thể lần lượt thí nghiệm, cho đến khi có thể thấy thuốc nước màu xanh đậm mới được tính là thành công.
Thật ra Triệu Khách căn bản không trông cậy vào nàng.
Tuy Vương Na đã đưa ra kế hoạch trị liệu cho hắn, Triệu Khách cũng đã xác nhận, có thể chắc chắn kế hoạch, thiết bị và việc pha chế thuốc mà Vương Na nói tới đều không có vấn đề.
Nhưng hắn sẽ không thật sự giao mạng của mình vào tay Vương Na.
Đến nay Triệu Khách còn nhớ rõ lúc hắn thấy dáng vẻ Vương Na bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, nàng dùng máu viết tên hắn đầy trên vách tường, cùng với ánh mắt nhìn về phía hắn lúc hồi quang phản chiếu.