Dù nàng che giấu thế nào cũng không thể che giấu được vẻ chán ghét và căm hận với hắn.
Cho nên từ lúc mới bắt đầu, Triệu Khách đã chuyển phân hồn vào trong thân thể Triệu Khách, Vương Na căn bản không phát hiện điều này, thật sự không biết, cho dù Triệu Khách không sử dụng phân hồn giám sát nàng, chỉ dựa vào ghi chú giải thích năng lực trên sách tem, Vương Na cũng không có bất kỳ cơ hội gì.
Một con kiến vĩnh viễn không cắn chết voi, phế vật không có chút lực lượng gì, làm thế nào cũng chỉ phí công.
“Ầm!”
Chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng gõ vào bình thủy tinh, nhìn chất lỏng màu xanh đậm lắc lư ở bên trong, trong lòng khẽ dao động, nhanh chóng quyết định chuyển hóa.
Sau khi bình thủy tinh trên tay biến mất, Triệu Khách gọi ra sách tem xem xét, cuối cùng trên khóe môi đã xuất hiện nụ cười: “Thành công!”
Tem phổ thông: Thuốc ngủ chiều sâu
Công dụng đặc thù: Đây là một loại độc tố hệ thần kinh, sau khi tiêm vào sẽ khiến ngươi rơi vào trạng thái tiềm thức, tiến vào chỗ sâu trong tiềm thức.
Thời gian tối đa của tác dụng thuốc: 15 phút
Ở trong tiềm thức của ngươi, thời gian 15 phút sẽ bị kéo dài tầm hai đến bốn ngày.
(Chú thích: Nói là thuốc không bằng nói là độc, chú ý đừng để bị nghiện, nếu không bản thân sẽ tê dại, cuối cùng biến thành phế vật.)
Ghi chú trong sách tem đã nói rõ sau khi Triệu Khách thử đi thử lại đã thành công pha chế ra loại thuốc mà mình muốn, tắt thiết bị, Triệu Khách cầm thuốc đi đến phòng ngủ tầng hai, đẩy quan tài trước mắt ra, cả người nằm vào trong.
Sau khi hút thuốc vào trong ống tiêm, Triệu Khách nhìn ống tiêm màu xanh đậm trên tay lại hơi do dự.
Tuy Vương Na không nói rõ ràng nhưng Triệu Khách cũng tự tìm đọc rất nhiều tư liệu, phương pháp trị liệu này kèm theo sự tranh cãi và nguy hiểm rất lớn, vì không cẩn thận, chủ nhân của nghiên cứu này cũng lạc trong tiềm thức của mình.
Đến lúc đó, kết cục tốt nhất là biến thành người thực vật, đây cũng là lý do vì sao trên quốc tế vẫn không chịu thừa nhận loại phương án trị liệu này.
Nhưng không thể phủ nhận đây là cách nhanh nhất, trực tiếp nhất để hắn tiến vào tiềm thức, tự đối mặt với bọn họ nói chuyện thật tốt.
“Hít!”
Chỉ thấy Triệu Khách thở sâu, tiêm thuốc vào trên cánh tay của mình, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, mí mắt càng ngày càng nặng.
Đột nhiên, Triệu Khách cảm giác thân thể lạnh lẽo, một cảm giác hạ xuống nhanh chóng khiến Triệu Khách vô thức giậm chân, hai tay giãy giụa muốn tỉnh lại, nhưng hắn càng giãy giụa, tốc độ hạ xuống càng nhanh.
“Dừng lại! Dừng lại!”
Triệu Khách muốn dừng lại nhưng không gian trước mặt càng ngày càng trống rỗng, thời gian trôi qua Triệu Khách dần làm quen với bóng tối có thể thấy ở xung quanh mình, cũng không hoàn toàn là bóng tối, mà là vô số mảnh vỡ như là ký ức vỡ nát.
Một mảnh vỡ bay qua trước mặt Triệu Khách.
Trong mảnh vỡ ký ức là một nữ nhân trẻ tuổi mặc váy hai dây, tóc dài xõa ra có vẻ đẹp của nữ nhân trưởng thành, dường như phát hiện ánh mắt Triệu Khách, nữ nhân quay đầu nhìn về phía Triệu Khách mỉm cười.
Nhưng hình ảnh chỉ lóe lên, ngay sau đó đã có một con dao găm cắm vào ngực nữ nhân.
Hình ảnh rung lên dữ dội, Triệu Khách chỉ có thể thấy một đôi tay thon dài tái nhợt nắm thật chặt một con dao nhọn, đâm từng dao vào người nữ nhân, cho đến khi hai tay nhuộm đầy máu tươi mới thấy hình ảnh đột nhiên nâng lên, nhìn sang bên trái, một chiếc gương xuất hiện trong tấm hình.
Nhịp tim Triệu Khách đột nhiên tăng lên, trong gương có một thiếu niên cưỡi lên người nữ nhân, hai tay cầm dao nhọn, vẻ mặt cười ngây ngô nhìn tấm gương.
Tuy thiếu niên này trông rất trẻ trung nhưng dù là thần thái, hay góc cạnh trên hai đầu lông mày, hoàn toàn cùng một khuôn đúc với Triệu Khách.
Triệu Khách nhớ kỹ đây là lúc hắn đâm tẩu tử của hắn bị thương, cũng chính là người yêu Lôi Khoa, khiến bây giờ Lôi Khoa không thể không từ bỏ nghề cảnh sát hình sự, lựa chọn ra nước ngoài mạo hiểm kiếm tiền cứu mạng nữ nhân.
Ồ, bây giờ nói một cách chính xác, nàng chỉ là một người thực vật.
Tuy vì thế Lôi Khoa phải mang gánh nặng cả đời, nhưng từ trước đến giờ Triệu Khách chưa từng cảm thấy hối hận vì điều này.
Ngược lại, Triệu Khách cảm thấy có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất, hắn cũng không muốn để nữ nhân này chết như vậy, Triệu Khách không dám chắc chắn không có ý chí chiến đấu và áp lực, Lôi Khoa sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Theo Triệu Khách không ngừng vào sâu hơn, từng mảnh vụn ký ức càng ngày càng nhiều, nhiều cứ như bông tuyết lông ngỗng, hình ảnh dần trở nên phức tạp.
Có hình ảnh hắn đạp La Thanh xuống mặt đất, cưỡi trên người hắn ta mãnh liệt ra vào, ách ách, là nắm đấm ra vào, đừng nghĩ sai.
Cũng có hình ảnh lão đầu tử cõng hắn ở trên lưng đánh tơi bời một trận.
Còn có… Một khuôn mặt quen thuộc hình chữ quốc, mắt to, mũi hướng lên trời, vẻ mặt nghiêm túc đang cãi vã dữ dội với mình.
Là sư huynh của hắn, Tống Hành.
Đó cũng là lần cuối cùng hai người cãi nhau, từ đó về sau Triệu Khách đã đi tha hương, quay về bên cạnh Lôi Khoa.
Tống Hành lại đến Nghiễm Châu, nghe nói là mở nhà hàng, còn là Hội trưởng hiệp hội mỹ thực địa phương.