Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 562. Người Dọa Người

Chương 562. Người dọa người Chương 562. Người dọa người

Trước khi tiến vào tiềm thức, Triệu Khách từng ảo tưởng tiềm thức của hắn sẽ có dáng vẻ gì.

Nhưng Triệu Khách chưa từng nghĩ lại là dáng vẻ thế này.

Ngước mắt nhìn tới giống với phong cách Hồng Nhai động, từng nhà sàn hình dáng kỳ quái xếp chồng từng tầng.

Bên ngoài cửa sổ đóng chặt treo đủ loại đèn lồng hình thù kỳ quái.

Lầu các đan xen vào nhau, khiến người nhìn hoa mắt.

Điều khiến Triệu Khách cảm thấy kỳ quái hơn là, trước mặt có từng khuôn mặt giống hắn như đúc, có nam có nữ.

Trên người mặc… Ầy, không thể gọi là quần áo, nói một cách nghiêm khắc chỉ là tấm vải quấn quanh, tấm vải trên người chỉ lớn khoảng lòng bàn tay, miễn cưỡng che đi vị trí quan trọng ở trên người.

Nhưng cũng có người trực tiếp bọc đồ của mình như chăn mền, lúc đi trên đường còn phải nhảy về phía trước.

Còn có bò, quỳ và…

Ánh mắt Triệu Khách nhìn qua, khóe miệng vô thức giật giật mấy cái, hận không thể đâm mù mắt mình, ngay phía trước hắn có một tên giống hắn như đúc, ngồi xổm trên mặt đất nhảy đi như một con ếch xanh, trên người tên này chỉ có một miếng vải to cỡ ngón tay cái.

Điều khiến người ta không nỡ nhìn thẳng là hắn ta lại nhét miếng vải này vào phía sau, theo thân thể nhảy nhót về phía trước, miếng vải trên mông như băng rua, hình ảnh kia… Triệu Khách cảm giác hơi cay mắt.

“Đây là tiềm thức của hắn?”

Triệu Khách không nhịn được nghĩ đến nếu thả những tiềm thức này ra, hắn sẽ có dáng vẻ gì?

Trong lòng Triệu Khách mang theo sự nghi ngờ, không ngừng đi về phía trước nhưng càng đi Triệu Khách càng cảm thấy hoang đường.

“Phốc!”

Lúc này, bên cạnh Triệu Khách đột nhiên có người giơ dao lên, đâm mạnh một dao lên cánh tay của hắn ta.

Chỉ thấy sau khi cánh tay rơi xuống đất, lại bị hắn ta nhặt lên, đặt lên bàn, không biết lấy đâu ra một con dao khắc, bắt đầu chuyên tâm điêu khắc ở trên cánh tay cụt.

Ánh mắt chuyên tâm gần như khiến Triệu Khách tưởng đây là bản thân, chỉ có điều đối tượng mà hắn ta tập trung vào không phải đồ ăn, mà là điêu khắc.

Tiến hành điêu khắc trên thân thể có máu có thịt.

Triệu Khách đứng bên cạnh quan sát một lúc, chỉ thấy trên cánh tay cụt thịt nát bay tứ tung, trong nháy mắt cánh tay này trở nên máu thịt be bét, thật sự không thể nhìn thẳng.

Đối với Triệu Khách, cánh tay này chỉ có thể vứt đi, biến thành đồ ăn cho heo.

Nhưng đối phương lại như phát hiện bảo vật, hưng phấn giơ con dao điêu khắc trên tay lên đâm hai nhát vào hốc mắt của mình.

Triệu Khách đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau, nhưng tên này lại vô cùng hưng phấn, thậm chí là thích thú.

Nghĩ đến, nếu loại nhân cách này xuất hiện ở trên người mình, Triệu Khách không nhịn được rùng mình.

Hắn cũng không muốn tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện hắn thiếu tay, thiếu chân, đôi mắt cũng mù.

Nhưng chẳng mấy chốc Triệu Khách nhận ra hình như hắn đã nghĩ nhiều, nếu thật sự để tên này đi ra ngoài, hắn nằm ngủ một giấc ở trong quan tài, có lẽ cũng không cần suy nghĩ đến vấn đề tỉnh lại nữa.

Điều khiến Triệu Khách cảm thấy quái dị là, cho dù hắn ta chặt cánh tay của mình, nhưng cánh tay mới sẽ nhanh chóng mọc ra một lần nữa, bao gồm con mắt cũng thế.

Chỉ trong chốc lát, vết thương trên người đã khép lại, cứ như một người không có việc gì.

Càng đi vào chỗ sâu, Triệu Khách phát hiện đủ loại nhân cách kỳ quái.

Ví dụ như Triệu Khách thấy một nhân cách, đó là thân thể nữ nhân lại để trần truồng, cả người ghé vào một tảng băng lớn khiến thân thể bị đông lạnh đến tím đen, tổn thương do giá rét trên diện tích rộng, thậm chí thân thể còn hơi động đậy.

Chỉ nghe một tiếng “xoạt”, lớp da dính trên mặt băng cứ thế bị xé xuống.

Nàng cũng không quan tâm vết thương trên người, lại ném tảng băng vào một thùng nước, sau khi để tảng băng tan đi lại lấy da người dính bên trên xuống, làm ra đủ loại ví da và quần áo.

Thấy thế, Triệu Khách đã hoàn toàn cảm thấy tuyệt vọng với những nhân cách não tàn trước mắt.

Hắn bước đi nhanh hơn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn không có nhiều thời gian, cũng không định lãng phí thời gian ngắm cảnh đẹp ở chỗ này.

Nơi này chỉ là một bộ phận ngoài cùng trong tiềm thức của hắn, dựa theo cách nói của Vương Na, nhân cách nơi này đều thuộc về tàn thứ phẩm, nói một cách đơn giản là không có năng lực tư duy.

Trong đầu nghĩ cái gì, bọn họ sẽ làm cái đó.

Thậm chí Triệu Khách còn không có ý định thừa nhận những thứ đồ chơi này là tiềm thức của mình.

Những nhân cách thật sự có ý thức riêng đang ở chỗ càng sâu hơn trong tiềm thức.

“Rầm rầm rầm!”

Cách cánh cửa sắt, chỉ thấy hai thanh niên đang gõ mạnh vào cánh cửa lớn, gọi: “Có người không??”

Nhưng chờ một lúc cũng không có ai đáp lại bọn họ.

Thấy thế, hai thanh niên nhìn nhau, một người trong số đó quay lưng lại che chắn cho cho tên đồng bạn mặc áo jacket màu đen, vừa rảnh rỗi quan sát xung quanh.

Thấy thỉnh thoảng lại có xe cộ qua lại, thanh niên không nhịn được thúc giục: “Ngươi nhanh lên!”

“Hắc hắc, ta vừa nhìn một vòng không phát hiện nhà này có camera giám sát gì, đã sớm nói nhà này không có ai, muốn ngươi leo tường vào, ngươi lại không thích!”

Bình Luận (0)
Comment