“Trong sách tem có rất nhiều thứ tốt, ví dụ như một vài quyển sách, bình thường chỉ cần 1 điểm bưu điện là đủ rồi, số lượng mỗi lần rất nhỏ, cho nên ngươi căn bản không chú ý đến.”
Thì ra thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhân lúc Triệu Khách ngủ say, lặng lẽ mở sách tem, đồng thời đổi lấy một vài tư liệu mà bọn họ cần từ bên trong.
Đương nhiên những tài liệu này rất rẻ, có đôi khi trên tay Triệu Khách sẽ để dành ra một khoản điểm bưu điện to lớn, điều này nhỏ bé đến mức gần như không thấy được.
Vì vậy lúc Triệu Khách chú ý đến cũng tưởng hắn nhớ nhầm, không để ở trong lòng.
“Chúng ta không thể sử dụng tem năng lực, nhưng chúng ta có thể lợi dụng một số kiến thức được nhắc đến!”
Chỉ thấy lúc Lười biếng nói câu này, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị nghi thức.
Mặc dù Đại Ma Vương thuộc về linh hồn thần linh, nhưng bị phong ấn lâu như vậy đã khá yếu ớt, hơn nữa sau đó còn bị tàn phá lâu như vậy.
Tinh thần đã sớm không có năng lực chống đỡ, mặc cho bọn họ bắt đầu tra tấn.
Chỉ thấy theo việc niệm tụng cầu chú, thân thể Đại Ma Vương bắt đầu sụp đổ, lóe ra chùm sáng màu vàng.
Từng quả cầu ánh sáng màu vàng tương đương với kích cỡ một quả trứng ngỗng, không nhiều không ít, tổng cộng 18 quả.
Ánh sáng chói mắt hội tụ thành một đoàn, khiến cho luồng sương trắng lập tức biến thành màu vàng.
Lúc này, Tức giận lấy ra cái chùy sắt mà mình thích nhất, đập vỡ ba quả trong đó, cho đến khi đập thành bột phấn mới dùng quần áo bọc lại, cánh tay duỗi ra bên ngoài sương trắng, vung đống bột phấn màu vàng ra bên ngoài.
Triệu Khách nhỉn lên, chỉ thấy bột phấn màu vàng đầy trời như vô số ngồi sao bắt đầu chiếu sáng mây đen ở bên ngoài, thời gian dần trôi qua một con đường nhỏ màu vàng xuyên qua sương đen như một vầng cầu vồng xuyên qua bỉ ngạn.
“Đi nhanh!”
Lười biếng hô lên, ôm hai quả trứng vàng nhảy lên cây cầu vàng, xông về phía trước.
Ngay lập tức, những người còn lại nhanh chóng bắt lấy hai quả trứng vàng đi theo phía sau, 15 quả trứng vàng, đám người bọn họ mỗi người hai quả còn thừa một quả.
Triệu Khách thấy thế, tay mắt nhanh nhẹn bắt được một quả trứng vàng.
Kết quả vừa quay đầu lại, đã thấy Tham lam lạnh nhạt nhìn chằm chằm, lúc thấy quả trứng vàng trên tay Triệu Khách lập tức nhíu mày.
“Đây là ta cướp giúp ngươi, tặng cho ngươi!”
Nhưng điều ngoài dự đoán là, Triệu Khách không đợi Tham lam nói chuyện, đã nhét quả trứng vàng vào trong ngực Tham lam, mỉm cười thành khẩn, quay người chạy lên cây cầu vàng.
“Hừ! Coi như ngươi biết điều!”
Tuy nghi ngờ vì sao Triệu Khách lại khinh địch từ bỏ đồ vật trên tay như vậy, điều này hơi không giống tác phong của hắn.
Nhưng thấy trứng vàng đã đến tay, Tham lam cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo sau cùng bước lên cây cầu vàng.
Nhưng hiển nhiên Tham lam không chú ý đến, sau khi Triệu Khách xông lên cây cầu vàng, chuyện đầu tiên là lao đến bên cạnh Ghen tỵ, khẽ nói: “Đáng tiếc, vốn dĩ ta định tặng cho ngươi!”
Ghen tỵ ngạc nhiên, còn chưa tỉnh táo lại, Triệu Khách đã nhảy qua bên cạnh nàng.
Quay đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Tham lam đắc ý ôm ba quả trứng vàng đi ở phía sau, thấy thế, sắc mặt Ghen tỵ hơi khó coi.
Bên tai có một sợi sương trắng quấn quanh sợi tóc của Ghen tỵ, trông như một thiết bị phát thanh, lặp lại lời của Triệu Khách.
“Vốn dĩ ta định tặng cho ngươi!” Câu nói này chôn thật sâu vào đầu Ghen tỵ, khiến đôi mắt Ghen tỵ đỏ hồng.
“Đáng chết!”
Ghen tỵ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nhìn nữa.
Nhưng sắc mặt nàng rất khó coi, Triệu Khách đã nhìn thấy hết, trong lòng cười lạnh, biết rõ hạt giống rạn nứt đã chôn sâu vào trong lòng Ghen tỵ.
“Đi nhanh, đừng để ta phát hiện ngươi giở trò quỷ, nếu không cẩn thận ta nuốt ngươi!”
Sắc dục đi tới từ phía sau, đẩy Triệu Khách một cái nhưng cùng lúc đó lại nói nhỏ bên tai Triệu Khách: “Này, đợi chút nữa nhìn theo ánh mắt ta!”
Lúc nói lời này, chỉ thấy bả vai Sắc dục đẩy Triệu Khách nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Triệu Khách.
Triệu Khách hơi suy nghĩ, cúi đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tay mình xuất hiện một lưỡi dao rất nhỏ bé, không thể giết người nhưng muốn dùng để cắt dây thừng cũng rất thuận tiện.
“Ha ha, thật sự chuẩn bị đầy đủ!”
Triệu Khách kẹp lưỡi dao ở trong lòng bàn tay, trong lòng cười lạnh, hắn không cảm thấy đây là ý tốt của Sắc dục, ngược lại lúc này trong lòng Triệu Khách như gương sáng.
Kết đồng minh gì đó căn bản là đám người này cùng nhau diễn kịch cho hắn xem, để hắn thật sự tưởng có cơ hội phản kháng, đi theo hướng mà bọn họ đã thiết kế xong.
Cái thể loại lạt mềm buộc chặt này, Triệu Khách đã sớm chơi chán rồi.
Bọn họ hiểu rõ Triệu Khách, nhưng lại quên mất Triệu Khách cũng hiểu rõ bọn họ.
Nhưng bọn họ muốn chơi, Triệu Khách sẽ tiếp tục chơi cùng bọn họ, nhìn thật kỹ rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.
Triệu Khách quay đầu nhìn Ghen tỵ một cái, phát hiện sắc mặt Ghen tỵ càng chạy càng khó coi.
Nàng luôn cảm thấy bên tai mình có một giọng nói đang lặp đi lặp lại nói cho nàng biết, thứ thuộc về nàng đã bị người khác cướp mất.
Tất cả mọi người có địa vị ngang nhau, dựa vào gì thứ tốt đều thuộc về tiện nhân kia.