Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Tham lam đầy đắc ý, đôi mắt Ghen tỵ đỏ như con thỏ.
Nhưng lúc này, giọng nói bên tai đang không ngừng nhắc nhở nàng: “Đừng xúc động, trước hết cứ để tiện nhân kia đắc ý một lúc!”
Chính giọng nói này mới khiến Ghen tỵ nghiến chặt răng, vẫn kìm nén không bùng nổ.
Chỉ thấy cả đám người xông ra ngoài theo cây cầu vàng, tình cảnh trước mặt đột nhiên xảy ra thay đổi.
Trên một đài cao, chỉ thấy một cửa phòng vỡ tan đứng ở nơi đó.
Cánh cửa rách nát hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng cho người ta một cảm giác, dường như chỉ cần mở cánh cửa này, bọn họ có thể đi ra ngoài từ nơi này.
“Là nơi này!”
Hai mắt Lười biếng phát sáng, sải bước muốn đi về phía trước.
Nhưng đúng lúc này Sắc dục đi theo sau lưng Lười biếng đột nhiên sải chân đá vào lưng Lười biếng.
“Ngươi làm gì!”
Lười biếng bị đạp xuống mặt đất, còn không đợi hắn ta đứng lên, đã bị Sắc dục trực tiếp tóm lấy.
“Chạy nhanh! Nhanh đi mở cánh cửa kia ra.”
Sắc dục dùng một tay khống chế Lười biếng, đồng thời nhắc nhở Triệu Khách.
Dựa theo những điều mà hắn ta tiết lộ với Triệu Khách, chỉ cần mở cánh cửa kia ra, Triệu Khách có thể kết nối với ý thức chủ, cho dù dược hiệu chưa biến mất, nhưng dựa vào ý thức chủ của hắn cũng có thể khống chế những nhân cách này.
Trên mặt Triệu Khách lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng trong lòng đã đại khái hiểu ra Sắc dục muốn làm gì, đôi mắt đỏ ngầu như là ngựa hoang mất cương, xông ra ngoài.
“Cản hắn lại!” Phát hiện tình huống không đúng, Tham lam muốn ngăn cản đã không kịp rồi.
Tức giận đưa tay kéo dây đỏ trên người Triệu Khách, nhưng sau khi kéo căng dây thừng, dây thừng lại nhanh chóng thả lỏng.
Thì ra sau khi Sắc dục đưa lưỡi dao cho Triệu Khách, hắn đã dùng lưỡi dao nhẹ nhàng cắt sợi dây trên người còn dính một chút xíu.
Bị Tức giận kéo mạnh một phát, vết rách trên sợi dây lập tức đứt ra, chẳng những không thể ngăn cản Triệu Khách, ngược lại còn khiến Triệu Khách hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây đỏ trên người.
“Ngươi ngơ ngác cái gì đó, đuổi theo!”
Tham lam thấy Triệu Khách đã thoát khỏi dây thừng, không nhịn được quay đầu hét to với Ghen tỵ.
Nhưng Tham lam vừa nói xong đã thấy Ghen tỵ quay phắt đầu lại, một đôi mắt đỏ ngầu trợn to, vẻ mặt dữ tợn như đã nhận lấy uất ức nào đó, lại kiếm chế không nổi giận.
“A?” Trong lòng Tham lam ngạc nhiên, còn chưa hiểu vì sao tiện nhân Ghen tỵ này lại thể hiện vẻ mặt này với mình.
“Phốc!”
Tình cảnh vượt xa dự đoán của mọi người đã xuất hiện, chỉ thấy Ghen tỵ đột nhiên xoay người, trên tay xuất hiện một con dao găm, hung hăng đâm vào bụng dưới của Tham lam.
Lưỡi dao lạnh băng xoay một vòng ở bụng Tham lam, cảm giác bị đâm đau lớn lạnh lẽo nhưng không sánh bằng vẻ hoảng sợ trong mắt Tham lam.
Chỉ thấy Ghen tỵ đỏ mắt, cuồng loạn hét to: “Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi kêu đến hét đi!”
“Đây… Đây là chúng ta…” Tham lam nắm tay Ghen tỵ, muốn nói đây là kịch bản mà bọn họ đã bàn bạc từ trước đó.
Nhưng còn chưa nói hết câu, Ghen tỵ đã đâm liên tiếp mấy dao khiến những lời còn lại của Tham lam đều bị đâm nát trong bụng.
“Ngươi làm gì thế!” Cao ngạo tỉnh táo lại, trên tay xuất hiện một cây kim thêu hoa, trong nháy mắt đâm về phía Ghen tỵ.
Đáng tiếc Ghen tỵ như đã sớm chuẩn bị, sau khi đẩy Tham lam ra, nàng né trái tránh phải, né tránh kim thêu hoa đâm tới, lùi lại.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho các nhân cách còn lại rất bất ngờ, Sắc dục cách đó không xa ngơ ngác túm chặt lấy Lười biếng bằng một tay, sau khi thấy cảnh này lập tức ngạc nhiên, hoảng sợ nói: “Không đúng, ngươi đổi kịch bản rồi hả?”
Lười biếng cũng trợn tròn mắt nhưng chẳng mấy chốc hắn ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay phắt sang đã thấy Triệu Khách đỏ cả mắt vội vàng chạy tới từ bên cạnh.
Sau khi hắn tránh khỏi sự khống chế, không phải chạy trốn mà đang phản kích.
Ánh mắt lạnh lùng hoàn toàn tưởng như hai người với dáng vẻ nghe lời trước đó, cứ như một con sói dữ mở to cái miệng như chậu máu nhào tới.
“Bảo vệ ta!”
Lúc này, Lười biếng cũng nhìn đến ngây ngốc, hiểu rõ kế hoạch trước đó đã xuất hiểm chỗ sơ suất, hơn nữa hắn ta là quân sư sau màn trong số bảy nhân cách, đương nhiên lập tức nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình rất không ổn.
Sắc dục nghe Lười biếng quát lên mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách đang vội chạy tới.
Đối mặt với Triệu Khách nhào lên như con sói dữ, khuôn mặt Sắc dục tối sầm lại, chẳng những không lùi bước, ngược lại còn lao tới một bước.
Hắn ta không sợ Triệu Khách, trên thực tế nơi này vẫn trong phạm vi tiềm thức, ở nơi này Triệu Khách nhỏ yếu như một con kiến, sao có thể là đối thủ của hắn ta.
“Cút ngay!”
Nắm đấm của hai người đâm thẳng vào nhau nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, chỉ thấy Sắc dục và Lười biếng trên tay hắn ta lập tức bị một đấm của Triệu Khách đánh bay ra ngoài.
Tia điện quang màu bạc quấn quanh hai người, trong không khí lập tức trào ra mùi khét lẹt, Sắc dục và Lười biếng đồng thời ngã xuống đất.
“Hắc hắc!”