Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 583 - Chương 583. Nguy Hiểm, Ngươi Đến! (2)

Chương 583. Nguy hiểm, ngươi đến! (2) Chương 583. Nguy hiểm, ngươi đến! (2)

“Ta…”

Ghen tỵ ngạc nhiên, vẻ mặt hơi do dự, nàng muốn đi ra ngoài, muốn đạt được tự do nhưng cùng lúc đó nàng biết sự phản bội của mình đại diện cho điều gì, chỉ sơ ý một chút, thứ nghênh đón nàng là sự trả thù điên cuồng của đám người Tham lam.

Ánh mắt lóe lên vẻ do dự, không biết trong lòng Ghen tỵ đang suy nghĩ điều gì.

Trong nháy mắt Ghen tỵ ngây người, Triệu Khách đã đặt tay vào tay nắm cửa.

“Nguy hiểm!”

Thấy Triệu Khách muốn vặn tay nắm cửa, Ghen tỵ thay đổi sắc mặt, vô thức muốn đưa tay ra ngăn cản, nàng biết một khi Triệu Khách mở cửa, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Ngay lúc nàng đưa tay nắm lấy tay Triệu Khách, cảm giác trên tay lạnh buốt không giống tay Triệu Khách.

Đúng vào lúc này, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của Triệu Khách vang lên ngay bên tai Ghen tỵ.

“Đúng vậy, nguy hiểm, vì vậy… Ngươi vẫn nên tới đi!”

Giọng nói trầm thấp khiến trong lòng Ghen tỵ lập tức sinh ra một dự cảm xấu, trong nháy mắt cảm giác hai mắt mình chua xót.

Có một tầng sương trắng dần tản ra ở trước mặt, cẩn thận nhìn lên lại xuất hiện một tình cảnh khiến nàng cảm thấy rùng mình, người đặt tay ở trên tay nắm cửa không phải Triệu Khách, mà là tay mình.

Còn chưa chờ nàng hiểu rõ xảy ra chuyện gì, Triệu Khách đạp một chân vào sau lưng, trực tiếp đạp Ghen tỵ vào trong cửa phòng.

“Ngươi lừa ta!”

Dường như Ghen tỵ đã hiểu rõ điều gì đó, như bị điện giật muốn buông tay ra.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng trước mắt nhẹ nhàng mở ra một cái khe, bóng tối đập vào mặt như có vô số cánh tay bắt lấy nàng, nàng bị kéo vào vực sâu, mặc kệ nàng giãy giụa thế nào cũng không có tác dụng gì.

Cuối cùng bị kéo vào vực sâu sau cánh cửa trong sự không cam lòng.

“Lão lục!”

Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, vốn tưởng Triệu Khách đã lựa chọn liên thủ với Ghen tỵ, giằng co với bọn họ chờ dược hiệu kết thúc.

Nhưng bọn họ lại không ngờ chỉ trong chớp mắt, Triệu Khách đã đẩy Ghen tỵ vào trong vực sâu.

Trong mắt bọn họ, sau khi Triệu Khách nói với Ghen tỵ hai câu, Ghen tỵ tự đặt tay lên tay nắm cửa, toàn bộ quá trình diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng.

Chỉ thấy bóng tối phun trào trước mắt, theo bóng tối là tiếng hét chói tai, vô số đôi tay bắt đầu xé rách Ghen tỵ.

“Quả nhiên là vậy!”

Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lạnh lẽo, quay đầu lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lười biếng ở trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Giỏi tính toán, ta đến làm tế phẩm, trải đường cho các ngươi.”

Lúc này, một luồng ánh sáng màu vàng bắn ra từ trong bóng tối, xuất hiện trước mặt Triệu Khách, đợi sau khi thấy rõ tình cảnh trong luồng ánh sáng vàng kia, con ngươi Triệu Khách co rụt lại, hoảng sợ nói: “Đây là…”

“Ca ca, ngươi đã khỏe chưa?”

“Không phải ca ca, là tỷ tỷ!”

Trước bệ bếp, tiểu nữ hài ngồi trên ghế trước bàn ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt trong suốt mang theo vài phần tò mò nhìn ca ca tự xưng là tỷ tỷ trước mắt.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Trên tay Triệu Khách cầm Tuyết Cơ Tử, nhẹ nhàng cắt ra từng miếng thịt đỏ trắng rõ ràng, chỉ thấy thỉnh thoảng trên trán Triệu Khách lăn xuống một giọt mồ hôi lớn khoảng hạt đậu, trên tay cắt vào miếng thịt như gặp kẻ địch mạnh.

“Khốn kiếp, rõ ràng mỗi lần nhìn tên này cắt thịt đều rất nhẹ nhàng, vì sao cắt một miếng thịt lại rắc rối như vậy.”

Nhìn miếng thịt xiêu vẹo trên đĩa, Triệu Khách lau mồ hôi, lần đầu tiên cảm thấy giết người còn đơn giản hơn làm đồ ăn.

“Được! Nhanh nếm thử đi, chắc chắn sẽ rất ngon.”

Chẳng mấy chốc đã thấy Triệu Khách đặt một chồng đồ ăn lên bàn ăn, tiểu nữ hài nhìn đống đồ ăn như cứt ở trước mắt, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Tỷ tỷ, ta muốn về nhà!”

"Về nhà? Về nhà làm gì, ngươi chưa từng ăn đồ do ta làm đâu?"

Dù Triệu Khách liên tục giữ lại, tiểu nữ hài vẫn gào khóc muốn rời đi, tiếng khóc chói tai khiến Triệu Khách càng ngày càng mất kiên nhẫn, sắc mặt lập tức tối tăm, thuận tay cầm một con dao thái lên.

"Về nhà! Được, ta đưa ngươi về..."

Còn chưa nói xong một chữ cuối cùng đã nghe "cạch" một tiếng, dao thái trên tay trực tiếp rơi xuống đất, đồng tử Triệu Khách nhanh chóng co rụt lại, một cơn đau trước nay chưa có như muốn đầu hắn nứt ra.

Trong chốc lát, ý thức nhanh chóng trở lại chỗ sâu nhất trong não hải, chỉ nghe tỷ tỷ Lôi Mẫu hét to, "Tiện nhân, ngươi đang làm cái gì!"

Đáng tiếc, tỷ tỷ Lôi Mẫu sinh ra ở trên gáy Lôi Mẫu, căn bản không nhìn thấy rốt cuộc phía trước xảy ra chuyện gì.

Chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng hét chói tai của Lôi Mẫu: "Tỷ tỷ... Ta... Ta đau!"

Cơn đau tan nát cõi lòng khiến Lôi Mẫu và tỷ tỷ của nàng cảm giác thân thể sắp bị xé ra.

Không biết từ lúc nào cái bụng Lôi Mẫu phình lên tròn vo, gần như sắp vượt qua một phần ba kích cỡ thân thể của Lôi Mẫu, hơn nữa còn đang không ngừng to hơn.

Đáng tiếc, là tỷ tỷ cùng một thể với Lôi Mẫu, nàng không nhìn thấy những điều này, vốn lúc thiết kế Lôi Mẫu, bảy nhân cách đã sớm nghĩ đến tất cả mọi chuyện có thể xảy ra.

Đặc biệt đặt tỷ tỷ của nàng ở sau gáy Lôi Mẫu, cũng vì đề phòng vào lúc quan trọng nhất nàng sẽ làm hỏng chuyện.

Bình Luận (0)
Comment