Vốn tưởng lúc này đám binh lính đang ở trong nhà xí, nhưng Triệu Khách không ngờ tất cả bọn họ đều bị người ta chặn giết, vứt xác ở nơi này.
Nơi này là đâu?
Là vương cung Đại Hạ.
Ngay cả Lộ Hạo cũng không dám tùy tiện hành động lỗ mãng ở chỗ này.
Những thủ vệ này lại bị người ta lặng lẽ xử lý, thậm chí còn chẳng muốn che giấu xác chết, trực tiếp chồng chất ở trong một góc không đáng chú ý.
Nói rõ cái gì??
Triệu Khách càng nghĩ da đầu càng run lên.
Nhà thuốc bị một hàng binh lính giáp trắng thần bí chém giết toàn bộ.
Liên tưởng đến những xác chết trước mắt, hắn có thể cảm giác được mình đã đứng vào một vòng xoáy khổng lồ.
Hơn nữa vòng xoáy này vẫn đang ẩn núp dưới mặt biển phẳng lặng, còn đang lấy tốc độ điên cuồng ấp ủ.
Không có ai phát hiện dưới mặt biển phẳng lặng, lại có một cạm bẫy to lớn như thế chờ đợi bọn họ.
Lúc nó lộ ra mặt nước, những con thuyền nhỏ bọn họ lập tức bị cuốn vào trong biển sâu, quấy thành mảnh vỡ.
"Đi!"
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách quay người nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Triệu Khách cẩn thận che giấu hành tung, dọc theo phương hướng đi vào trước đó, chuẩn bị rời khỏi vương cung.
Nhưng Triệu Khách còn chưa đi đến cửa cung, đồng tử đột nhiên co rụt lại, một nụ cười khổ xuất hiện trên mặt Triệu Khách.
Cửa cung vốn mở rộng, không biết đã đóng lại từ lúc nào, lúc này những thủ vệ giáp đen vốn trấn cửa thủ cung vẫn còn ở đó.
Nhưng lúc Triệu Khách nhìn kỹ không khó phát hiện, trên cổ tay những thủ vệ này đều thống nhất buộc một sợi dây lụa màu trắng.
Không hề nghi ngờ gì, lúc này hắn đừng mơ rời khỏi đây.
Cửa này đã không ra được, e rằng cũng chưa chắc có thể rời đi từ những cánh cửa khác của vương cung.
Triệu Khách cắn răng một cái, quay người đi thẳng về phía đại tế, dự định nghĩ cách thông báo cho Lộ Hạo.
Nhưng lúc Triệu Khách dự định đi trở về, chỉ thấy có một đám binh lính giáp trắng đi tới từ ngã rẽ trên hành lang trước mắt, đi thẳng về phía Triệu Khách.
Triệu Khách: ...
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Triệu Khách muốn tránh cũng không kịp rồi.
Dường như một hàng binh lính giáp trắng cũng ngạc nhiên, ánh mắt đồng loạt tập trung vào trên người Triệu Khách.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ nghĩ đến việc bỏ chạy trước tiên, thậm chí luống cuống tay chân ngã xuống.
Nhưng Triệu Khách chỉ hơi căng thẳng một khoảng thời gian ngắn ngủi, vẻ mặt đã dần tỉnh táo lại, sắc mặt tự nhiên, thậm chí trên mặt còn mang theo một mỉm cười, sải bước đi thẳng về phía binh lính giáp trắng.
Đây chính là nơi thử thách tâm lý chịu đựng, càng là lúc này, càng không thể hoảng.
Cũng như lúc cảnh sát kiểm tra theo thông lệ ở trên xe lửa, lúc đầu không chú ý ngươi, nhưng quay người lại, ngươi đứng bật dậy từ chỗ ngồi muốn chạy.
Ngươi nói, không bắt ngươi thì bắt ai!
Đây chính là không đánh đã khai điển hình.
Triệu Khách đi theo Lôi Khoa đã học được rất nhiều thứ, trong đó Lôi Khoa cũng nói, có đôi khi sợ nhất là loại trộm tố chất tâm lý cực mạnh.
Từ rất lâu trước đó đã có một án lệ rất kinh điển, khi đó thủ đoạn hình cảnh chưa tân tiến.
Một tên tội phạm giết người thuê phòng trọ đối diện sở cảnh sát, mỗi ngày đối mặt với cảnh sát không có chút chột dạ nào.
Nếu không phải một lần tình cờ phát hiện manh mối, thật sự không ai chú ý đến hắn ta.
Triệu Khách rất rõ ràng với trạng thái hiện tại của hắn, có thể phát huy tám phần thực lực đã là cao.
Nếu liều một lần, có lẽ hắn có thể giết chết một đội binh lính giáp trắng trước mắt, nhưng tiếp theo sẽ gặp rắc rối càng lớn hơn.
Đây tuyệt đối không phải điều Triệu Khách muốn, hắn cần sự khiêm tốn.
Triệu Khách đi thẳng về phía đối diện, tốc độ rất nhẹ nhàng, không nhìn ra chút xíu áp lực nào.
Đương nhiên, Triệu Khách đi đứng không tốt, thoạt nhìn lúc bước đi cũng khá cố sức, dáng vẻ khập khễnh này tuyệt đối Triệu Khách không phải giả vờ.
Thấy Triệu Khách đi thẳng tới, mấy binh lính giáp trắng cầm đầu nhìn nhau.
Đặc biệt là chú ý tới Triệu Khách bước đi khập khiễng, là một người thọt, ánh mắt đề phòng lập tức giảm bớt rất nhiều.
"Ai!"
Một tên binh lính đi lên trước hỏi Triệu Khách, mấy người khác thì bình tĩnh chặn lại đường lui của Triệu Khách.
Hành động của những binh lính giáp trắng này khiến trong đầu Triệu Khách hiện lên bốn chữ.
"Huấn luyện nghiêm chỉnh!"
Cho dù ánh mắt nhìn hắn để lộ ra sự khinh thường, nhưng mỗi một hành động hoàn toàn không muốn cho hắn có chút cơ hội may mắn chạy thoát nào.
Triệu Khách cẩn thận lấy ra yêu bài, cười nói: "Ta là thầy thuốc tạm thời đến giúp đỡ, đây là yêu bài mà Cẩu công công cho ta, chỉ là lần đầu tiên đến đây, nơi này quá lớn nên đi nhầm đường, xin hỏi nhà thuốc đi như thế nào?"
"Cẩu công công!"
Binh lính giáp trắng nhìn yêu bài trên tay Triệu Khách gật đầu, trong vương cung thật sự có một vị Cẩu công công, hơn nữa yêu bài này cũng là thật.
Cộng thêm, cũng có thể đi xác nhận lời nói của Triệu Khách.
Thủ vệ liếc nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, đợi nghe nói Triệu Khách là một thầy thuốc, ánh mắt nhìn sang mấy đồng bạn phía đối diện.
"Vừa hay, ngươi cũng không cần qua nhà thuốc nữa, đi theo chúng ta một chuyến."