Lúc này chỉ có thể vẻ mặt cầu xin, nói với Liễu Tương Đồ: "Đại gia, xin ngài thương xót, ta trên có già, dưới có nhỏ, thịt này vừa thối lại khai, bệnh giang mai giai đoạn ba đến ngài cũng không cứu được!"
Liễu Tương Đồ cũng bị dáng vẻ của Rayne chọc cho tức cười, không nói tiếp nữa mà nhìn về phía khách sạn, không khỏi nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: "Sao tên Hình Thiên Ách này lâu như thế còn chưa ra?"
Liễu Tương Đồ vừa nói xong, chỉ thấy cánh cửa khách sạn bị người ta một chân đá văng.
Ngay sau đó Triệu Khách nghe thấy bên trong vang lên tiếng gọi của lão bản: "Vương cẩu tử, lão bà ngươi lại xào đồ ăn khét, trở về làm đồ ăn cho lão tử, nhanh lên!"
Triệu Khách: "???"
Nếu không phải giọng của lão bản khách sạn thật sự cực kỳ quen thuộc với Triệu Khách, e rằng Triệu Khách cũng hơi nghi ngờ lỗ tai của hắn.
Tuy Triệu Khách không hiểu rõ tình huống hiện tại, nhưng có thể đoán được tình huống này giương cung bạt kiếm như thế nào.
Lúc này, gọi hắn đi làm đồ ăn?
Phù hợp không?
"Xào rau??"
Đám người Liễu Tương Đồ không hiểu ra sao, chẳng lẽ Hình Thiên Ách dẫn theo sáu trăm ngàn người, trùng điệp giết trở lại từ Hắc hải.
Chuyện thứ nhất chẳng lẽ không phải nên lập tức xông vào vương cung, xử lý thằng nhãi con kia, mà lại chạy đến nơi đây ăn cơm?
Ngươi ăn cơm thì ăn cơm, nhưng sáu trăm ngàn người trùng điệp phía sau còn đang chờ đấy?
Lương tâm của ngươi không đau sao?
"Nhanh lên! Ngươi thất thần làm cái gì?"
Lão bản thấy Triệu Khách đứng yên chủ động đi lên trước, một tay kéo Triệu Khách lên.
Chỉ là một tay túm lấy bả vai Triệu Khách, sắc mặt lão bản lập tức khó coi.
"Gãy tay rồi hả??"
Triệu Khách không nhìn thấy nhưng có thể nghe thấy, đờ đẫn gật đầu.
Trên thực tế, trước đó đã gãy nhưng lần trước trở về hắn vẫn ở bếp sau.
Lão bản cũng vì Triệu Khách dẫn theo nữ nhân trở về, nên không đến bếp sau xem thử.
Cho nên vẫn không biết về thương tổn của hắn.
Lúc này nhìn lão bản quan tâm hắn như thế, trong lòng Triệu Khách vẫn hơi cảm động.
Nhưng nghĩ lại, không đúng?
Ta đâu chỉ gãy tay?
Rõ ràng cả người toàn là vết thương, con mắt đã sắp mù, đi đứng không lưu loát, còn bị Hắc Báo đạp gãy mấy chiếc xương sườn, đây đều là vết thương có thể nhìn thấy.
Ngươi không hỏi cái khác, chỉ hỏi ta gãy tay rồi hả?
Hơn nữa, sở dĩ lão bản coi trọng cánh tay này của hắn, là vì cần hắn xào rau đi.
Nghĩ lại cũng đúng, đối với một đầu bếp, tay là cái mạng thứ hai của mình, cũng như những hiệp khách kia yêu quý Đại bảo kiếm của mình, coi bảo kiếm của mình là mạng sống thứ hai.
Không có cánh tay, Triệu Khách dùng một tay làm đồ ăn cũng không có vấn đề gì, nhưng trong mắt lão bản đây là vấn đề lớn.
"Hừ, chờ đấy."
Chỉ thấy lão bản quay người đi đến trước mặt Liễu Tương Đồ, vươn tay: "Cho ta một cái?"
"Cái gì??"
Liễu Tương Đồ nhìn chằm chằm tay lão bản đưa tới, vẻ mặt đờ đẫn không biết lão nhân đòi hắn ta cái gì?
"Thuốc đó! Thuốc viên của Liễu Tương gia các ngươi dùng tốt nhất, đừng nói ngươi không mang theo người, lấy ra mấy viên cho ta!"
Lần này đến lượt Liễu Tương Đồ choáng váng, con mắt nhìn lão đầu này từ trên xuống dưới, xác định lão đầu này thật sự là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, Liễu Tương Đồ tức đến nhếch ria mép.
Tên này là ai? Dám đòi hắn ta thuốc như vậy?
Không đúng!
Sao hắn ta lại biết mình có thuốc.
Thuốc của Liễu Tương gia chỉ có một loại tên là Vạn cổ đan.
Thật ra dược phương của viên thuốc này cũng không phải bí mật gì, nhưng khó ở chỗ một viên thuốc này cần quá nhiều dược vật trân quý cùng máu tim dị thú.
Chế tác một viên sẽ bằng tiêu sạch tiền thu thuế một quý của Đại Hạ.
Cho dù Liễu Tương gia là nhà giàu chưởng quản quyền lực tài chính Đại Hạ, trên tay cũng không có bao nhiêu.
Càng đừng nhắc đến thế gia khác, trên cơ bản nghĩ cũng đừng nghĩ.
Có lẽ một số người trong quân từng nghe nói, nhưng người bình thường không thể tiếp xúc đến tin tức ở phương diện này.
Điều này rất giống người bình thường trong hiện thực sẽ không biết những nhà giàu hạng nhất đó làm gì để bảo vệ sức khoẻ.
Lão nhân này thở không gấp, lại mở miệng hỏi mình đòi thuốc, ngươi lấy thuốc thì lấy thuốc, nhưng dù sao ngươi cũng phải khách sáo một chút.
Cứ làm như lão tử và ngươi quen thân lắm vậy?
"Thế nào, không cho? Ngươi không cho ta, ta đi gọi Tam Lang tới! Đến lúc đó đánh ngươi, cũng đừng trách ta."
Lão bản bĩu môi một cái, quay người muốn đi trở về.
Lúc đầu Liễu Tương Đồ không hiểu có ý gì, luôn cảm thấy cách gọi này đặc biệt quen tai, chỉ là đã lớn tuổi, làm thế nào cũng không nhớ nổi đã từng nghe lời này ở đâu.
Trong miệng khẽ thầm thì: "Tam Lang... Tam... Tam Lang. Chẳng lẽ!"
Đột nhiên, chỉ thấy thân thể Liễu Tương Đồ chấn động, đôi mắt lão thị nhìn chằm chằm lão bản, hét to: "Là ngươi!"
Lão bản cũng không để ý tới vẻ khiếp sợ của Liễu Tương Đồ, quay đầu cười một tiếng: "Có cho hay không, không cho? Tam..."
"Đừng đừng đừng, nhanh nhanh! Cho ngươi!"
Chỉ thấy Liễu Tương Đồ vội vàng cẩn thận lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong ngực.
Hộp vừa ra, tinh thần Triệu Khách lập tức phấn chấn.
Dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được trên cái hộp này có một luồng lực lượng dao động mãnh liệt.