Đạo diễn Nguỵ lên sàn, biên soạn kịch bản thi đấu online (3)
Phải biết rằng hắn có thể có thực lực như bây giờ, tất cả đều là công lao của Ngụy Quân. Nếu hắn không dựa vào Ngụy Quân để chèn ép Tây đại lục thì hiện tại hắn vẫn là một hoàng tử rác rưởi trong mắt thế nhân.
Lần này hoa lệ quay người, tuyệt đối phải lấy được một vị trí trong đó.
Tứ hoàng tử để lại cho Ngụy Quân một bóng lưng cao ngạo.
Ngụy Quân nhìn bóng lưng Tứ hoàng tử, sau cú sốc thì đều là kinh hỷ.
Tốt lắm, thực lực của bạn học tri kỷ càng mạnh, uy hiếp đối với hắn cũng càng lớn.
Vốn dĩ Ngụy Quân còn lo lắng rằng thực lực của mình càng ngày càng mạnh, bạn học tri kỷ muốn hại hắn cũng không có cơ hội nữa.
Hiện tại xem ra, mình vẫn là xem thường Tứ hoàng tử.
Có sự giúp đỡ từ Tây đại lục, tuy Tứ hoàng tử không đủ thiên phú, nhưng có thể đập tiền bù vào.
Từ xưa đến nay, thiên phú không đánh lại được tiền tài.
Hơn nữa đám người Tây đại lục kia hỗ trợ cho Tứ hoàng tử cũng không phải là một ít.
Dù cho không bì được với cấp bậc như hack của Ngụy Quân và Bạch Khuynh Tâm, nhưng đặt ở thế giới này cũng đủ kinh thế hãi tục.
Rất tốt, Tứ hoàng tử thực lực tiến nhanh, đối với mình mà nói là một tin tức tốt.
Lục Nguyên Hạo, Tứ hoàng tử, Cổ Anh cộng thêm một Nhâm Dao Dao được Hồ Vương dày công bồi dưỡng bứt về phía trước, Ngụy Quân cơ bản đã có thể xác định bốn người dự thi rồi.
Hắn có Thiên Nhãn, thực lực của tuyển thủ dự thi không thể gạt được hắn.
Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo thực lực thật sự mà xem, bốn người này đều chiếm một vị trí vững vàng rồi.
Bây giờ còn lại một vị trí cuối cùng thì mạnh ai nấy được đi.
Ngụy Quân cũng không quan tâm ai lấy được.
Dù sao dựa theo kế hoạch là muốn để cho Liên minh người tu chân thắng hai trận, Trần Già và Thượng Quan Uyển Nhi cần thông qua thắng lợi để tiến thêm một bước trong Liên minh người tu chân.
Cho nên sắp xếp một kẻ kém cỏi cho vào danh ngạch năm người cũng là rất tất yếu.
Ý tưởng này kéo dài cho đến khi Ngụy Quân nhìn thấy Chu Phân Phương.
Còn sốc hơn khi Ngụy Quân nhìn thấy Tứ hoàng tử.
"Lão sư, ngươi làm gì vậy?"
Chu Phân Phương nháy mắt, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện nụ cười cổ quái: "Hỏi thẳng như vậy à? Người ta cũng biết ngại đấy."
Ngụy Quân lặng im.
Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Không hề nghi ngờ, Chu Phân Phương chính là một tên lưu manh rất có văn hoá.
Ngụy Quân vừa lặng lẽ vừa bắt đầu cởi quần áo.
Bản Thiên Đế cả đời không yếu hơn người.
Tuyệt đối không thể nhận thua trước mặt lưu manh.
Lần này đến phiên mặt già của Chu Phân Phương đỏ bừng, trực tiếp hạ một chữ "Cấm" cho Ngụy Quân.
"Ở nơi đông người, đừng có lộn xộn." Chu Phân Phương thấp giọng nói.
Ngụy Quân nhìn trái nhìn phải.
Đúng là ở nơi đông người.
Nhưng rõ ràng vừa rồi khi ngươi đùa giỡn bản Thiên Đế chặn những người khác lại, bọn họ căn bản không nghe thấy ngươi đang nói gì.
Có điều Ngụy Quân cởi quần áo trái lại bọn họ lại thấy, một đám nhìn Ngụy Quân một cách kỳ lạ.
Ngụy Quân cũng không quan tâm bọn họ, khoát tay một cách tuỳ ý, phá vỡ biện pháp che chắn của Chu Phân Phương, sau đó nói với Chu Phân Phương: "Lão sư, ngươi cũng đừng quậy, chúng ta đây là cuộc tranh bá thiên kiêu đấy."
Chu Phân Phương chỉ chỉ mình: "Lẽ nào ta không phải thiên hạ đệ nhất thiên kiêu?"
Ngụy Quân: "... Đệ nhất bảng thiên kiêu mà Liên minh người tu chân phái ra là Nhất Trần – Phật sống chuyển thế, mà tham gia trận tuyển chọn thiên kiêu của Đại Càn chúng ta yêu cầu là dưới ba mươi tuổi."
Chu Phân Phương nở nụ cười: "Ai nói cho ngươi lão nương đã hơn ba mươi tuổi?"
Nếu như hơn ba mươi tuổi, lão nương cũng không có mặt mũi trêu ngươi.
Ngụy Quân kinh ngạc.
"Lão sư ngươi vẫn chưa vượt qua ba mươi tuổi sao?"
Không chỉ Ngụy Quân kinh ngạc, các quan viên Hồng Lư Tự đi theo Ngụy Quân chuẩn bị cho trận tuyển chọn thiên kiêu cũng kinh ngạc.
"Chu tế tửu chưa đến ba mươi tuổi?"
"Đừng đùa chứ, ta chính là nghe truyền thuyết về Chu tế tửu mà lớn lên đấy."
"Chu tế tửu cũng đã Bán Thánh, sao có thể chưa đến ba mươi tuổi được?"
"Nói đùa kiểu gì vậy?"
Cuối cùng vẫn là Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Trương Trạch Ân tra tư liệu, chấn động mở miệng: "Trên tư liệu thể hiện thì Chu tế tửu năm nay quả thật chưa đến ba mươi tuổi."
Trương Trạch Ân đưa tư liệu về Chu Phân Phương cho Ngụy Quân.
Sau khi Ngụy Quân xem xong cũng suýt rơi mắt xuống.
"Hai mươi tám... Lão sư, người trẻ như vậy sao?"
Cái cằm của Chu Phân Phương cũng sắp hếch lên trời rồi: "Thừa lời, lão nương vốn chính là thiên tài trong thiên tài, ngươi cho rằng thế nào?"
"Ta nghĩ rằng người ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi..."
Ngụy Quân nói thật.
Dù sao Chu Phân Phương cũng nói chuyện ngang hàng với mấy người Thượng Quan thừa tướng, Cơ Soái, Lục Khiêm. Thế hệ mấy người Thượng Quan Tinh Phong luôn có cảm giác kém vai vế hơn Chu Phân Phương.
Chu Phân Phương ngạo nghễ nói: "Có một loại sức mạnh, gọi là ‘được thế nhân cho rằng chỉ mới tuổi đôi mươi mà đã có thể lấy được thành tích huy hoàng như vậy’. Người được nói đến chính là ta, lão sư của ngươi."
Ngụy Quân lại lưới qua tư liệu của Chu Phân Phương một lần nữa, không thể không tán đồng quan điểm này của Chu Phân Phương.
"Quả thật như thế, lão sư ngươi đúng là thiên tài trong thiên tài."
Ngày trước, Ngụy vẫn không quá có cảm xúc sâu sắc gì về việc này.
Nhưng mà hôm nay hắn mới ý thức được, tuổi của Chu Phân Phương và Lục Nguyên Hạo cũng tương đương nhau.
Mà Lục Nguyên Hạo đã tu luyện ở trong thâm cung từ rất lâu rồi.
Có hoàng cung cung ứng sách hiếm không giới hạn, có Ty Giám sát bồi dưỡng tài nguyên không giới hạn, thiên phú của Lục Nguyên Hạo dĩ nhiên là đứng đầu. Nhưng môi trường tu luyện của hắn cũng là hàng đầu.