Đạo diễn Nguỵ chọn cách đánh nhiều lưu lượng nhất (6)
Lục Nguyên Hạo nghe thấy Nhất Trần nói như vậy, nhất thời trước mắt sáng ngời, chờ mong hỏi: "Cho nên ngươi muốn nhận thua? Ta đồng ý."
Nhất Trần: "..."
Lục Nguyên Hạo khiến cho hắn bối rối.
Lời này nên tiếp như thế nào?
Không đợi hắn tiếp lời, Lục Nguyên Hạo liền thất vọng nói: "Xem ra ngươi không muốn nhận thua. Ài, ta còn tưởng rằng cao tăng giống như ngươi sẽ không nói dối chứ."
Nhất Trần: "…"
Lục Nguyên Hạo chính là Lục Nguyên Hạo, quả nhiên danh bất hư truyền.
Hắn phục rồi.
Ngoại trừ thiên phú tuyệt đỉnh, loại da mặt dày này, loại lời rác rưởi này, loại trí tuệ chiến đấu này người bình thường tuyệt đối không làm được.
Danh bất hư truyền.
Nhất Trần triệt để nhận thức được Lục Nguyên Hạo khá khó chơi.
Hắn cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lục Nguyên Hạo.
Vốn Nhất Trần đối với việc Đao Thần xem trong Lục Nguyên Hạo như thế, thậm chí đãi ngộ cho hắn đặc biệt cao, một dạo cho rằng hắn có thể sẽ bại bởi Lục Nguyên Hạo khiến trong lòng hắn có chút không phục. Nhưng hiện tại, Nhất Trần chịu thua rồi.
Đao Thần lo lắng là có đạo lý.
May mắn, Đao Thần đã chuẩn bị trước cho hắn.
Trận chiến này còn chưa bắt đầu, hắn cũng đã thắng chắc rồi.
"Lục thí chủ, chém giết không phải mong muốn của tiểu tăng, nhưng ngươi ta hôm nay phải tận trung với chủ nhân của mình, vậy cũng chỉ có thể đắc tội Lục thí chủ. Trận chiến này tiểu tăng có lẽ thắng không vẻ vang, vẫn xin Lục thí chủ chớ nên trách tội."
"Thắng không vẻ vang? Có ý gì?"
"A di đà Phật, tiểu tăng không muốn đối mặt với mũi nhọn thần kiếm của Lục thí chủ, cho nên đắc tội rồi."
Cuối cùng Nhất Trần quyết định không dò xét nữa, tất cả dựa theo giao phó của Đao Thần, trực tiếp phóng thích giới thế đao.
Kiếm pháp Lục Nguyên Hạo thanh danh vang xa, tuy hắn có lòng tin có thể tiếp được, nhưng mà không cần thiết.
Có thể thắng lợi nghiền áp, hà tất phải đánh ra nguy hiểm?
Nhất Trần cũng không hề che dấu động tác, cho nên Lục Nguyên Hạo rất nhanh đã sinh ra cảm giác quen thuộc.
Sắc mặt hắn cũng trở nên quỷ dị hẳn lên.
"Đây là… ?"
Mộng cô nương thay thế nhân giải đáp nghi hoặc này: "Đây là thế giới đao, một khi mở ra, trong thời gian ngắn sẽ không thể đóng lại. Ở trong thế giới đao, thực lực đao khách sẽ được gia tăng gấp bội, mà thực lực kiếm khách…"
Tiết tướng quân đập bàn đứng dậy: "Quá đáng quá rồi, ở trong thế giới đao, thực lực của kiếm khách sẽ bị suy yếu đến thấp nhất, cái này hoàn toàn là đang nhằm vào Lục Nguyên Hạo. Hơn nữa thế giới đao là chiêu bài của Đao Thần, vậy là Đao Thần đã trực tiếp nhúng tay vào trận này."
Trên đài quan chiến, rất nhiều người Đại Càn cũng đang trừng mắt nhìn Đao Thần.
Đao Thần ngồi vững trên Điếu Ngư Đài, thản nhiên giải thích: "Nhất Trần đại sư kỳ tài ngút trời, kết hợp với sự thần thông của phật quốc trong bàn tay phật môn, trong khoảng thời gian cực ngắn đã nắm vững được thế giới đao. Đây là Nhất Trần đại sư tự mình lĩnh ngộ, bản thần không hề nhúng tay vào trận chiến lần này."
Ngụy Quân gật đầu xác nhận nói: "Đúng vậy, Đao Thần xác thực không có nhúng tay."
Thiên hạ ồ lên.
Sắc mặt Tiết tướng quân trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Thế mà chuyển hoá phật quốc trong tay thành thế giới đao. Lần này xong rồi, hoàn toàn xong rồi. Mọi người đều biết, Lục Nguyên Hạo mạnh nhất chính là kiếm pháp. Ở trong thế giới đao, kiếm pháp của Lục Nguyên Hạo sẽ trực tiếp bị phế bỏ, Lục Nguyên Hạo thua chắc rồi."
Vô số dân chúng Đại Càn lúc này đều tràn ngập tuyệt vọng.
Nhất Trần cho rằng trong lòng Lục Nguyên Hạo cũng là như thế.
Hắn có chút xấu hổ.
"A di đà Phật, tiểu tăng xác thực thắng không vẻ vang, nhưng kiếm pháp của Lục thí chủ quá mức sắc bén, tiểu tăng cũng chỉ có thể ra hạ sách này. Lục thí chủ, ngươi nhận thua đi."
Nhất Trần không muốn ức hiếp Lục Nguyên Hạo.
Là kiếm khách mạnh mẽ lấy kiếm thành danh, kỹ năng mạnh nhất của Lục Nguyên Hạo đã phế bỏ.
Cho dù hắn đánh bại Lục Nguyên Hạo thì cũng sẽ không sinh ra chấn động quá.
Hơn nữa Nhất Trần tin Lục Nguyên Hạo cũng có thể nhận rõ tình hình.
Bây giờ nhận thua, đối với uy vọng của Lục Nguyên Hạo là ít tổn thất nhất.
Nếu như trước mặt người thiên hạ bị mình đến không thể đánh trả, vậy mới thật sự là mất hết mặt mũi.
"Nhận thua?"
Lục Nguyên Hạo sờ sờ cái mũi của mình, mạnh mẽ dằn lại sự vui mừng điên cuồng trong nội tâm mình, lại ổn định vững vàng hỏi: "Nhất Trần đại sư, đao pháp của ngươi rất lợi hại sao?"
Nhất Trần thành thật lắc đầu nói: "Tiểu tăng chỉ là am hiểu hỏa diễm đao của phật môn, cũng chưa từng tu luyện qua đao pháp nào khác, nhưng cái này đã là đủ rồi. Hơn nữa tiểu tăng chưa từng tu luyện qua kiếm pháp, ở trong thế giới đao sẽ không bị áp chế thực lực."
"Chỉ từng tu luyện hỏa diễm đao, chưa từng tu luyện đao pháp khác."
Nghe thấy Nhất Trần nói như vậy, ánh mắt Lục Nguyên Hạo nháy mắt sáng rực lên.
"Tốt lắm, như vậy ta yên tâm rồi."
Lục Nguyên Hạo hài lòng gật đầu.
Nhất Trần ngạc nhiên, hắn không hiểu lời của Lục Nguyên Hạo.
"Lục thí chủ nói, ngươi yên tâm rồi?"
"Đúng vậy, ta tin Nhất Trần đại sư ngươi người xuất gia không nói dối."