Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1022 - Chương 1022. Đạo Diễn Nguỵ Chọn Cách Đánh Nhiều Lưu Lượng Nhất (7)

Chương 1022. Đạo diễn Nguỵ chọn cách đánh nhiều lưu lượng nhất (7) Chương 1022. Đạo diễn Nguỵ chọn cách đánh nhiều lưu lượng nhất (7)

Đạo diễn Nguỵ chọn cách đánh nhiều lưu lượng nhất (7)

Lục Nguyên Hạo cười híp mắt cất trường kiếm vẫn luôn mang sau lưng về trong Nhất Hiệt Thư của mình, sau đó từ trong Nhất Hiệt Thư lấy ra một cây —— trường đao!

Chính là thanh trường đao năm đó đánh lão già Thiên Cơ không còn một manh giáp.

Sau khi Lục Nguyên Hạo lấy thanh đao này ra, thiên hạ ồ lên.

Ngay lập tức trước mắt Đao Thần tối đen.

Mà trong lòng Nhất Trần chợt lạnh lẽo.

"Đao... Lục thí chủ ngươi cầm đao làm cái gì?"

Lời của Nhất Trần mang theo âm rung.

Trước đó, Nhất Trần vẫn luôn cho rằng chỉ bàn về tâm cảnh tu vi mình đã vô địch. Mặc dù là trên phương diện tâm cảnh, Đao Thần cũng không bằng hắn.

Cho dù trời có sập xuống, Nhất Trần tin dựa vào tâm cảnh tu vi hiện tại của hắn cũng sẽ không sinh ra dao động quá lớn.

Nhưng mà giờ khắc này, Nhất Trần phát hiện tâm cảnh tu vi mình vẫn chưa hoàn thiện.

Hắn bị Lục Nguyên Hạo dọa sợ rồi.

Dù sao hiện ở trong này là thế giới đao.

Lục Nguyên Hạo đột nhiên lấy ra một cây đao, chuyện này thật dọa người.

Không chỉ Nhất Trần, giờ phút này mọi người trong thiên hạ đều đang nhìn chằm chằm Lục Nguyên Hạo.

Lục Nguyên Hạo bị Nhất Trần nhìn có chút xấu hổ, vô thức gãi đầu, sau đó thật thà cười nói: "Thật ra ta là một đao khách."

Nhất Trần cứng đờ, thân thể như bị sét đánh.

Trên đài quan chiến, trong lòng Đao Thần run rẩy, toàn thân giật mình một cái.

Ở thế giới đao, thực lực đao khách sẽ được gia tăng gấp bội.

Thế mà Lục Nguyên Hạo lại nói hắn là một đao khách…

Vậy Lục Nguyên Hạo thực lực gấp bội sẽ mạnh đến trình độ nào?

Đao Thần không dám nghĩ tiếp.

Nhất Trần thì hoàn toàn không thể tin.

"A di đà Phật, thiện tai thiện tai, Lục thí chủ thật biết nói đùa." Nhất Trần cưỡng ép ổn định tâm cảnh của mình, không có để cho ngữu khí của mình xuất hiện dao động quá lớn: "Khắp thiên hạ đều biết Lục thí chủ ngươi là một kiếm khách, am hiểu nhất chính là kiếm pháp. Hơn nữa ngươi từng dùng kiếm giết chết Tống Liên Thành ở trước mắt bao người, sao có thể là đao khách chứ?"

Lời của Nhất Trần đã làm cho Đao Thần và những người khác trong Liên minh tu chân giả bình phục tâm tình một chút.

Không sai.

Lục Nguyên Hạo nhất định là một kiếm khách, việc này không thể giả được.

Hắn lấy ra một cây đao, khả năng chính là đang hù dọa người.

Đao Thần thậm chí còn tự giễu, nghĩ rằng luận về tâm cảnh bản thần quả thật không bằng Nhất Trần, thế mà dễ dàng bị lay động tâm thần như vậy.

Nhất Trần đại sư quả là Nhất Trần đại sư, ở phương diện tâm cảnh tu vi xác thực có chỗ độc đáo.

Chiến thuật công tâm của Lục Nguyên Hạo xem như hoàn toàn thất bại rồi.

Trong đầu Đao Thần vừa sinh ra loại ý nghĩ này, liền nghe thấy Lục Nguyên Hạo tiếp tục mở miệng: "Nhất Trần đại sư, nói ra thật xấu hổ, thật ra ta không am hiểu kiếm pháp, ta chỉ là vì ngụy trang thân phận đao khách của ta mà cố ý học tập hai chiêu kiếm pháp. Sau đó thời điểm xuất môn ra ngoài cố tình cầm một cây kiếm rêu rao khắp nơi. Như vậy nếu có người muốn giết ta, khẳng định cho rằng ta giỏi nhất là kiếm pháp, sẽ gia tăng cơ hội sống sót cho ta.

"Ta chỉ muốn sống sót, cho nên ta không thể không cố gắng để cho mọi người đều cho là ta am hiểu kiếm pháp. Nói đến cùng, vẫn là bởi vì ta quá yếu."

Lục Nguyên Hạo rất hổ thẹn.

Hổ thẹn phát ra từ trong lòng.

Hắn cảm thấy mình quá mất mặt rồi.

Khắp thiên hạ, có lẽ cũng không có đao khách nào nham hiểm vô sỉ hơn hắn.

Nhưng hắn chỉ muốn sống sót.

Vậy thì có gì sai?

Thiên hạ này chính là lắm người xấu đó.

Ví dụ như Nhất Trần này đây, lợi hại như vậy, còn âm hiểm như vậy, trước tiên đã dùng thủ đoạn nhằm vào kiếm pháp của hắn.

Nếu không phải hắn chắc tay, lần này đã bại bởi Nhất Trần rồi.

Sự thật chứng minh, hắn cẩn thận từng li từng tí là rất hợp lý.

Nhìn Lục Nguyên Hạo bộ dạng đàng hoàng, Nhất Trần đại sư run rẩy giơ tay phải lên, chỉ vào Lục Nguyên Hạo, rất muốn nói gì đó, nhưng một ngụm máu tươi đã vọt lên tới yết hầu.

"Ngươi thật sự là một đao khách?"

Lục Nguyên Hạo gật đầu cực mạnh: "Đúng vậy."

Nhất Trần muốn chửi mẹ nó: "Một đao khách như ngươi, cả ngày cầm một cây kiếm rêu rao khắp nơi?"

Lục Nguyên Hạo tiếp tục dùng sức gật đầu: "Cuộc sống không dễ dàng. Là một đao khách, cầm thanh kiếm không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Nhất Trần cuối cùng không nhịn nổi nữa, phun một ngụm máu đang chực chờ ở cổ họng.

Chuyện này bình thường chỗ nào?

Tấm thái của hắn sụp đổ rồi.

So với Nhất Trần, Đao Thần còn sụp đổ hơn.

"Ta... hắn... ta..."

Đao Thần nhìn Lục Nguyên Hạo đang ở trong chiến trường cổ, giống như đang nhìn kẻ thù giết cha mình.

"Thanh danh đời này của bản thần…"

Ngụy Quân nở nụ cười: "Yên tâm, Đao Thần, sau này ngươi đã không còn thanh danh nữa."

Đao Thần: "…"

Thời điểm tâm thái của Đao Thần bị oanh tạc, Lục Nguyên Hạo trong chiến trường cổ đã bổ một ở trên người Nhất Trần.

Thiếu chút nữa bổ Nhất Trần thành hai đoạn.

Sau khi Đao Thần thấy một màn như vậy, hắn vô lực nhắm lại hai mắt, khóe mắt hiện ra hai hàng thanh lệ.

Một hàng vì Nhất Trần, một hàng vì mình.

Ngụy Quân: "Kỳ quái, Nhất Trần không nên ngay cả một đao của Lục Nguyên Hạo cũng không tiếp được chứ."

Đao Thần biết chân tường, nước mắt lại không kìm được rơi lã chã: "Bởi vì trong thế giới đao, thực lực đao khách sẽ tăng cường gấp bội."

Ngụy Quân: "Đao Thần uy vũ."

Đao Thần: "(〒︿〒) "

Bình Luận (0)
Comment