Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1023 - Chương 1023. Sẽ Không Có Ai Nhớ Á Quân, Trừ Khi Ngươi Nửa Trận Mở Sâm-Panh (1)

Chương 1023. Sẽ không có ai nhớ á quân, trừ khi ngươi nửa trận mở sâm-panh (1) Chương 1023. Sẽ không có ai nhớ á quân, trừ khi ngươi nửa trận mở sâm-panh (1)

Sẽ không có ai nhớ á quân, trừ khi ngươi nửa trận mở sâm-panh (1)

Ngụy Quân đương nhiên biết vì sao ngay cả một đao của Lục Nguyên Hạo, Nhất Trần cũng không ngăn được.

Nhưng không quan trọng.

Quan trọng là âm dương quái khí.

Rất rõ ràng, với tư cách là chơi đao mạnh nhất thiên hạ cũng như trên trời, Đao Thần đã bị Ngụy Quân một đao xuyên tim.

Lạnh thấu tâm can.

Mà ở trong chiến trường cổ, Nhất Trần cũng bị Lục Nguyên Hạo đâm một đao thấu tim.

Giờ khắc này, Đao Thần và Nhất Trần nảy sinh ra đồng cảm mãnh liệt.

Cũng sinh ra đau lòng mãnh liệt.

Khóe mắt Nhất Trần cũng giống như Đao Thần, chảy dài nước mắt hối hận.

"Nếu ta không dùng thế giới đao và chiến với ngươi một trận công bằng, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của tiểu tăng."

Nhất Trần vừa nói, trái tim vừa rỉ máu.

Này không chỉ là ví von mà cũng là ý trên mặt chữ, trái tim hắn thật sự đang rỉ máu.

Bạo kích tinh thần + thương tổn vật lý.

Nhất Trần đau lòng khôn xiết.

Lục Nguyên Hạo rất tán đồng gật gật đầu, thành khẩn nói: "Nếu ngươi không dùng thế giới đao, khẳng định ta không phải là đối thủ của ngươi. So với tích luỹ mười tám kiếp của ngươi, thực lực của ta căn bản bình bình không nổi trội. Đáng tiếc, thứ ta mạnh nhất chính là đao pháp."

Nhất Trần nghe vậy trong lòng cực hận, biết vậy chẳng làm.

Mà trong lòng Ngụy Quân thì giơ ngón giữa cho Lục Nguyên Hạo.

Có quỷ mới tin ngươi, tên mập này thực xấu mà.

Ở trước mắt bao người, thừa nhận thứ mình mạnh nhất là đao pháp. Loại chuyện này Đao Thần có thể làm ra, nhưng mà Lục Nguyên Hạo chắc chắn không thể làm ra.

Nội tình có thể phơi bày thì không gọi là nội tình.

Lần trước Lục Nguyên Hạo chiến một trận ở Thiên Cơ các cũng dùng đao pháp. Bởi vì ít người biết, nên khi đó hắn nói như vậy, Ngụy Quân đã tin.

Nhưng mà lần này, dưới ánh nhìn chăm chú của thiên hạ, Lục Nguyên Hạo còn nói như vậy, Ngụy Quân một chữ cũng không tin.

Kiểu tính nết như Lục Nguyên Hạo sao có thể để cho thế nhân biết nội tình của mình được.

Khẳng định không biết đang giấu bao nhiêu đường lui.

Nhưng Ngụy Quân dám bảo đảm, từ nay về sau, Lục Nguyên Hạo sẽ mang theo một cây đao lang thang cả ngày ở bên ngoài.

Nói về diễn trò, tên mập này đúng là đủ chuyên nghiệp.

Tin chắc có thể gạt được không ít người.

Ngoại trừ thực lực mạnh, ở phương diện bẫy người này Lục Nguyên Hạo giống như là hàng đại sư, không hề thua kém thực lực của hắn chút nào.

Ngụy Quân còn có tâm tình châm biếm, nhưng trong lòng Nhất Trần bây giờ là tuyệt vọng.

Là Lạt Ma chuyển thế kỳ tài ngút trời. Trong thời gian cực ngắn, Nhất Trần đã chuyển hoá phật quốc thần thông trong tay thành thế giới đao. Thiên phú và tốc độ học tập này khiến cho Đao Thần cũng cảm thấy kinh diễm, thậm chí hổ thẹn không bằng.

Đao Thần chưa từng thấy ai có học thế giới đao nhanh như Nhất Trần. Ban đầu Đao Thần thậm chí định cưỡng chế quán đỉnh, như vậy sẽ khiến cho hắn hao tổn rất lớn, nhưng vì thắng Đao Thần đành bất chấp nhiều như vậy.

Nhưng thiên phú của Nhất Trần rất tốt, căn bản không cần hắn làm cái gì.

Nhưng mà ban đầu Nhất Trần học nhanh bao nhiêu, hiện tại liền hối hận bấy nhiêu.

Bởi vì đại chiêu thế giới đao này, hắn có thể khống chế thời gian mở nhưng không có cách nào khống chế thời gian đóng.

Nói cách khác, đại chiêu này chỉ việc giết không quản việc chôn.

Cho nên mặc dù Nhất Trần hối hận muốn chết, nhưng mà cũng không thể ngắt được thế giới đao đang tiếp tục phát uy, mà Lục Nguyên Hạo là một đao khách, thực lực cũng sẽ luôn được gia tăng hai lần.

Lục Nguyên Hạo gấp đôi thực lực dùng đao cũng không phải nhằm vào ai.

Trừ phi là Đao Thần đích thân mang đao, nếu không Nhất Trần cảm giác bất luận là kẻ nào tới, vấn đề của Lục Nguyên Hạo cũng chỉ là mấy đao.

Nhất Trần là một người tu hành rất mạnh, hắn nhạy bén phán đoán ra giới hạn chịu đựng của mình: Mười ba đao!

Dốc hết toàn lực, hắn có thể chống lại Lục Nguyên Hạo mười ba đao.

Giá phải trả chính là hắn bị Lục Nguyên Hạo chém gần chết, loại thương thế đó một năm rưỡi cũng không thể khôi phục.

Quan trọng nhất là hắn không có khả năng thắng, hắn không thấy được chút cơ hội nghịch chuyển nào.

Nhưng, nhận thua cũng không có khả năng, đời này cũng không thể nhận thua.

Là Lạt Ma chuyển thế, phật tử hành tẩu ở nhân gian, là người phát ngôn cho phật gia có thanh danh vĩ đại, hắn có thể bại, nhưng không thể nhận thua.

Hy vọng lớn nhất của Nhất Trần hiện tại chính là dốc sức đánh hiệp này.

Xây dựng một hình tượng ‘tuy bại nhưng vinh’.

Dù sao sách lược tác chiến lần này là Đao Thần lập ra, chỉ cần hắn biểu hiện anh dũng ngoan cường một tý, bị ảnh hưởng lớn nhất của lần thảm bại này vẫn là Đao Thần mà không phải hắn.

Hắn chỉ là bị Đao Thần hố, như vậy có thể tẩy trắng cho mình.

Vừa mới quyết định chủ ý này, Nhất Trần liền nhìn thấy Lục Nguyên Hạo hơi cách xa hắn khoảng hai ba mét, sắc mặt nghiêm nghị, trì đao đứng vững, mở miệng một cách rất nghiêm túc: "Nhất Trần đại sư, ngươi là Lạt Ma chuyển thế, tu vi thâm hậu, Lục Nguyên Hạo ta tự thẹn không bằng. Để bày tỏ sự tôn trọng đối với ngươi, cũng để tránh cho ngươi bắt được cơ hội chuyển bại thành thắng, ta muốn dùng một đao mạnh nhất của ta."

Nhất Trần thiếu chút nữa ngã quỵ, khóc không ra nước mắt: "Lục thí chủ, ngươi quá đề cao ta rồi."

Bình Luận (0)
Comment