Sẽ không có ai nhớ á quân, trừ khi ngươi nửa trận mở sâm-panh (2)
Chính ta cũng không tin mình còn có thể chuyển bại thành thắng.
Ngươi có lòng tin với ta quá!
Nhưng Lục Nguyên Hạo nói rất nghiêm túc: "Trên sách từng nói, tất cả đều có khả năng, đừng bao giờ buông lỏng cảnh giác. Hơn nữa thế giới đao nhiều nhất còn có thể duy trì một khắc nữa, nếu ta trong thời gian một khắc này không thể đánh bại ngươi, chờ sau khi thế giới đao sụp đổ thì người thua có thể là ta. Ta phải bóp chết nguy hiểm từ trứng trong nước."
Nhất Trần rất muốn quỳ xuống với Lục Nguyên Hạo.
Con mẹ nó quá thận trọng rồi.
Không cần, thật sự không cần mà!
Hắn trăm phần trăm thua chắc rồi.
Nhưng Lục Nguyên Hạo không cho là như vậy.
"Một đao này, đã phân cao thấp, cũng quyết sinh tử."
Dừng một chút, Lục Nguyên Hạo hành một cái lễ hướng về đài quan chiến ngoài chiến trường cổ, ngại ngùng nói: "Ta đây là đang học theo Đao Thần năm đó, Đao Thần đừng chê bai."
Đao Thần một tay ôm ngực, thân thể hơi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quá đáng quá rồi!"
Thế mà nhục nhã hắn như thế.
Nhưng rất nhanh Đao Thần đã giật mình một cái.
Những lời này năm đó quả thực hắn từng nói qua.
Còn là hắn nói trước khi phi thăng.
Đao Thần năm đó phi thăng là rất truyền kỳ, trong lúc đang quyết đấu với một tuyệt đỉnh đao khách khác, Đao Thần nói ra câu kia đã ảnh hưởng đến cả đời của rất nhiều đao khách đời sau:
"Một đao này, đã phân cao thấp, cũng quyết sinh tử."
Sau đó, một đao kia đi qua, đối thủ của Đao Thần hồn phi phách tán.
Mà Đao Thần một đao phá không, bạch nhật phi thăng, để lại truyền thuyết vô tận.
Trước ngày nay, đây là câu chuyện huyền thoại về Đao Thần.
Nhưng mà, sau ngày nay, Đao Thần bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt.
"Chẳng lẽ..."
Sắc mặt Nhất Trần cũng thay đổi: "Chẳng lẽ..."
Trên mặt Lục Nguyên Hạo xuất hiện nụ cười xán lạn: "Ta tư chất ngu dốt, từ khi nhìn thấy câu chuyện của Đao Thần ở trên sách đã tốn mười năm thời gian mới lĩnh ngộ được một đao cuối mà Đao Thần dùng trước khi phi thăng năm đó —— Thiên Địa Nhất Đao Trảm! Nhất Trần đại sư, xin chỉ giáo."
"Không..."
“Đừng…”
Đao Thần đột nhiên đứng dậy.
Nhất Trần mở to hai mắt nhìn.
"Ta nhận…"
Chữ "Thua" còn chưa ra khỏi miệng, một vệt sáng xuyên qua trời đất, làm cay mắt của vô số người.
Ngay sau đó, toàn bộ chiến trường cổ giống như bị chia thành hai, tiếp đó cả trời đất phảng phất như bị chia thành hai.
Đồng thời bị chia thành hai còn có Lạt Ma chuyển thế được thế nhân kính ngưỡng —— Nhất Trần đại sư.
Toàn thể đệ tử Thần đao môn đứng dậy, da đầu tê dại nhìn một màn này.
Đao Thần thì cả người run cầm cập, không thể tin được nhìn Lục Nguyên Hạo. Tuy đã tận mắt chứng kiến, nhưng hắn vẫn không dám tin tất cả những thứ mới xảy ra vừa rồi.
Chưởng môn Thần đao môn lẩm bẩm: "Một đao vừa rồi —— hình như là đao ý Nhất Đao Lưỡng Đoạn?"
"Ta cũng cảm giác là đao ý Nhất Đao Lưỡng Đoạn."
"Sau Đao Thần cũng không có ai tu thành Nhất Đao Lưỡng Đoạn nữa? Khắp thiên hạ, vạn sự vạn vật, thậm chí nơi trời cao đất rộng này, sau một đao đều thành hai đoạn."
Đây là cảnh giới tối cao qua nhiều thế hệ đệ tử thần đao môn theo đuổi.
Bất luận là đối mặt cái gì, ta chỉ là một đao, đối phương sẽ thành hai đoạn, đánh đâu thắng đó.
Loại đao ý này cực kỳ mạnh mẽ, cho nên cũng cực kỳ khó tu luyện.
Rất nhiều năm qua, chỉ mới có Đao Thần đăng đường nhập thất trên con đường này, đã tạo nên thành tựu, cũng đã tạo thành uy danh ngày nay của Đao Thần.
Thần đao môn lại không có ai thông suốt được loại đao ý đáng sợ này nữa.
Nhưng mà hôm nay ở trước mắt bao người lại bị Lục Nguyên Hạo thi triển ra.
Bọn họ sao có thể không chấn động?
Một đao này của Lục Nguyên Hạo cực kỳ giống Đao Thần năm đó.
Ngay cả bản thân Đao Thần cũng đang tự mình lẩm bẩm: "Cái này chẳng lẽ thật sự không phải đồ đệ do bản thần dạy dỗ ra?"
Ngoại trừ hắn, khắp thiên hạ vậy mà còn có người có thể giống với đao ý của hắn như thế.
Giờ khắc này, Đao Thần thậm chí không sinh ra bao nhiêu sát ý, chỉ có năm phần khiếp sợ cùng với năm phần xúc động nhận đồ đệ.
Mà một đao khiến người trong thiên hạ đều chấn trụ, trực tiếp chém Nhất Trần chém thành hai nửa, Lục Nguyên Hạo cũng không dừng lại động tác của mình.
Bởi vì hắn phát hiện Nhất Trần chưa chết.
Cuộc tranh bá thiên kiêu, trên lý thuyết là không cấm thương vong.
Quy tắc trận đấu này là sau khi đối phương nhận thua sẽ không thể ra tay nữa, nhưng vừa rồi Nhất Trần còn chưa kịp nhận thua.
Đao của Lục Nguyên Hạo quá nhanh.
Cái này cũng là Lục Nguyên Hạo cố ý.
Hắn chưa từng nghĩ để cho Nhất Trần nhận thua.
Điều Lục Nguyên Hạo nghĩ rất đơn giản: Ta ở trước mắt bao người đánh bại Nhất Trần, Nhất Trần lại là Lạt Ma chuyển thế, đại diện cho thanh danh và mặt mũi phật môn, chắc chắn không thể thừa nhận loại nhục nhã này. Cho nên lần này ta không đánh chết hắn, tương lai hắn nhất định sẽ đánh chết ta.
Để ta không chết, vẫn là để ngươi đi chết trước đi.
Lục Nguyên Hạo kiên quyết không để mình bị vây trong nguy hiểm.
Cho nên, hắn tiếp tục khua đao.
Nhưng lần này Lục Nguyên Hạo không dùng Thiên Địa Nhất Đao Trảm tiêu hao pháp lực khổng lồ nữa, mà là dùng đao nhanh.
Kịp thời gian.
Miễn cho bị ngoài kia kêu dừng.