Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1152 - Chương 1152. Trọng Tài, Ban Giám Khảo Đều Là Người Của Ta, Ngươi Lấy Cái Gì Mà Đấu Với Ta (2)

Chương 1152. Trọng tài, ban giám khảo đều là người của ta, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta (2) Chương 1152. Trọng tài, ban giám khảo đều là người của ta, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta (2)

Trọng tài, ban giám khảo đều là người của ta, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta (2)

"Vân Trưởng lão sẵn lòng nghe kiến nghị của ta là tốt rồi. Vân Trưởng lão, ta xin chủ động tiến về phía kinh thành để thức tỉnh Càn đế."

Vân Trưởng lão kiểm tra thân thể Trần Già một chút, lúc này biểu thị từ chối: "Không được, thương thế của ngươi còn chưa lành. Hơn nữa hiện ở bên ngoài Nguyên Minh Chủ cùng Chu Phân Phương đều muốn giết ngươi, một khi ngươi lộ diện thì sẽ có họa sát thân. Chỉ có ở trong Trường Sinh tông, chúng ta mới có thể bảo vệ ngươi an toàn."

Trần Già kích động nói: "Vân Trưởng lão, ta không sợ chết, sợ chết thì không làm được đệ tử Trường Sinh tông."

"Tốt lắm, là đệ tử của Trường Sinh tông thì nên có lòng tin này. Nhưng Trần Già ngươi thân mang trọng trách, chúng ta kỳ vọng vào ngươi rất lớn, ngươi không thể hao tổn ở đây. Phía bên Càn đế, chúng ta sẽ sắp xếp cho người khác đi làm, yên tâm."

Vân Trưởng lão rốt cuộc vẫn từ chối lời chủ động xin đi của Trần Già.

Dù sao nàng đã coi Trần Già thành tông chủ tương lai của Trường Sinh tông.

Không phải coi Trần Già trở thành một sứ giả ngoại giao.

Dặn dò Trần Già cẩn thận tĩnh dưỡng xong, Vân Trưởng lão lập tức xuất môn bắt đầu thu xếp công tác.

Nàng đã liên lạc với một người —— Cổ Anh.

Nhất Phẩm Tiên tông hầu như đều có năng lực "Nói chuyện qua video".

Bọn họ không có Nhất Hiệt Thư, nhưng mà có pháp bảo liên lạc khác.

Đột nhiên bị đánh thức, Cổ Anh rất là ngơ ngác.

"Ngài là…?"

Cổ Anh vốn không biết Vân Trưởng lão.

Vân Trưởng lão tự giới thiệu một chút, Cổ Anh mới biết được Vân Trưởng lão là một trưởng lão thực quyền trong hội trưởng lão Trường Sinh tông.

Nhưng hắn vẫn không biết Vân Trưởng lão muốn tìm mình làm cái gì.

"Vân Trưởng lão có gì phân phó?"

Vân Trưởng lão hỏi: "Cổ Anh, ngươi giành thắng lợi trong cuộc tranh bá thiên kiêu, đối với địa vị của ngươi có giúp đỡ gì không?"

"Có."

Nghe thấy Vân Trưởng lão hỏi cái này, trong lòng Cổ Anh đã xác định.

Phương diện này, hắn ăn ngay nói thật là tốt rồi, hoàn toàn không cần lo lắng bị Vân Trưởng lão vạch trần.

"Ta nhờ cậy vào di trạch của Vinh quốc phủ và đã thuận lợi gia nhập quân đội. Sau khi ta bỗng nhiên nổi tiếng ở cuộc tranh bá thiên kiêu, địa vị trong quân đội cũng đã thăng tiến nhanh chóng. Hiện tại ta đã là một phó tướng rồi, khoảng cách đến tướng quân chỉ còn một bước."

Câu trả lời của Cổ Anh đã làm cho Vân Trưởng lão hài lòng gật đầu.

Vân Trưởng lão hiểu rõ rồi.

Tuy Cổ Anh chỉ là một phó tướng, nhưng đối với tốc độ thượng vị của Cổ Anh, Vân trưởng lão vô cùng hài lòng, cũng không ghét bỏ chức vị phó tướng, thậm chí còn tràn ngập vui sướng.

Nàng biết hiện tại đã không phải là chiến tranh vệ quốc năm đó nữa.

Hồi đó chiến tranh vệ quốc trải qua mười năm, sinh ra vô số truyền kỳ xúc động lòng người, cũng sinh ra rất nhiều kỳ tích thăng tiến trong quân đội.

Giống như Tô tướng quân xuất thân từ bách tính bình dân, từ một người lính nhập ngũ bình thường từng bước từng bước ở mười năm sau đã giữ chức Đại tướng quân, trở thành đầu não trong quân đội, được hoàng đế biết tới. Loại tình huống này cũng chỉ có trong thời chiến mới xuất hiện.

Thời đại hoà bình, muốn thăng quan ở quân đội rất khó.

Đại Càn hiện giờ cũng không hoàn toàn nằm trong thời đại hòa bình, nhưng mà so với lúc chiến tranh vệ quốc là không thể nào sánh được.

Tốc độ thăng chức trong quân đội cũng không thể quá nhanh.

Cổ Anh nhập ngũ còn chưa đến nửa năm, nếu không phải dựa vào gia thế của Vinh quốc phủ cùng với biểu hiện ở cuộc tranh bá thiên kiêu thượng, hắn ngay cả phó tướng cũng không phải.

Hiện tại Cổ Anh đã trở thành phó tướng, hắn tiếp tục lên cao hơn, giống như hai vị tướng quân Lâm-Tiết trở thành tướng quân của Đại Càn, chính thức có quyền hạn độc lập dẫn đầu một nhánh quân đội tác chiến.

Mà trên tướng quân còn có Đại tướng quân.

Đại tướng quân có quyền hạn trấn áp, thống lĩnh binh đoàn tác chiến quy mô lớn.

Thật ra Cổ Anh đã lọt vào danh sách bồi dưỡng cán bộ của quân đội.

Tiềm lực của hắn hết sức kinh người.

Vân Trưởng lão ý thức được điểm ấy.

Trong chớp mắt nàng liền sinh ra một ý tưởng.

"Cổ Anh, Cơ Trường Không có chiêu mộ ngươi không?"

Cổ Anh chớp mắt, chắp tay nói: "Không dối gạt Vân Trưởng lão, quả thực ta đã nhận được lệnh điều động của Cơ Trường Không, cho ta hai canh giờ để tập hợp về phía quân doanh. Nhưng mà cụ thể muốn làm gì thì trước mắt ta vẫn chưa biết."

"Cơ Trường Không muốn tấn công Trường Sinh tông chúng ta."

"Cái gì?"

Cổ Anh chấn động.

Hắn là thật sự giật mình.

Bởi vì hắn quả thật không biết tin tức này trước đó.

Cũng không có ai thông báo cho hắn.

Ngụy Quân và Nguyên Minh Chủ đã vạch kế hoạch. Bên Đại Càn, Ngụy Quân tạm thời chỉ thông báo cho Cơ Soái.

Vua không kín miệng mất ngôi, thần không kín miệng thời rơi mất đầu.

Hở mồm, hỏng việc còn đâu, nên người quân tử trước sau e dè.

Giữ bí mật là một trong những nhân tố quan trọng để thành công.

Cho nên Ngụy Quân làm việc rất chú ý việc bí mật.

Trước đó Ngụy Quân cũng cho rằng việc này rất khó liên quan đến Cổ Anh, cho nên cũng không báo cho Cổ Anh biết.

Nhưng mà hiện tại, Vân Trưởng lão quyết định thức tỉnh nội gián Cổ Anh này.

Vân Trưởng lão nói một chút về tình hình loạn trong giặc ngoài mà Trường Sinh tông hiện đang đối mặt cho Cổ Anh, Cổ Anh liền há mồm trợn mắt.

Không phải hắn không biết, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh.

Bình Luận (0)
Comment