Trọng tài, ban giám khảo đều là người của ta, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta (4)
Hiện tại an toàn trong hoàng cung có một nửa là Ty an toàn phụ trách.
Mà mọi người đều biết, Lục Nguyên Hạo của Ty an toàn cũng là người của hội Thiết huyết cứu quốc.
Chỉ cần hắn nói với Ngụy Quân một tiếng, Ngụy Quân lại nói với Lục Nguyên Hạo một tiếng, vậy đường trong hoàng cung tự nhiên sẽ thông.
Cổ Anh không biết trong hồ lô của Vân Trưởng lão rốt cuộc là bán thuốc gì, nhưng hắn quyết định cứ đồng ý trước. Dù sao hắn cảm thấy mặc dù mình không đồng ý, dựa vào bối cảnh của Trường Sinh tông thì khẳng định cũng có thể tìm được người khác thôi.
Còn không bằng hắn nắm chắc chuyện trong tay mình.
"Có, Vinh quốc phủ vẫn có chút lai lịch. Trước kia thanh danh của ta vượt trội cũng cố ý qua lại với một số người. Vân Trưởng lão hỏi điều này làm gì?" Cổ Anh hỏi.
Vân Trưởng lão càng thêm hài lòng với gián điệp Cổ Anh này.
Quân cờ vô dụng, nhưng trong thời điểm quan trọng lại phát huy uy lực bất ngờ như thế.
Vân Trưởng lão không giấu diếm ý đồ của mình, nói thẳng với Cổ Anh: "Chúng ta phải cố gắng đánh thức Càn đế."
Cổ Anh rất kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu rõ ý đồ của Trường Sinh tông, quả thực có hơi vỗ bàn khen ngợi.
"Vân Trưởng lão thật cơ trí." Cổ Anh tán dương: "Đây quả thật là một nước cờ tuyệt diệu."
Vân Trưởng lão gật gật đầu.
Nàng cũng cho rằng đây là nước cờ hay.
Bất luận từ mỗi khía cạnh.
"Cổ Anh, việc ngươi cần phải làm là đưa người của chúng ta đến điện Thanh Tâm, có làm được không?"
Điện Thanh Tâm là nơi Càn đế ngủ say.
Trong lòng Cổ Anh nhanh chóng cân nhắc một chút.
Yêu cầu này rốt cuộc là có nên đáp ứng hay không, hắn không xác định lắm.
Nhưng Cổ Anh đã nhanh chóng nghĩ đến, bất kể có nên đồng ý hay không thì mình cứ đồng ý trước rồi nói sau.
Cùng lắm thì đến lúc đó tiết lộ hành tung của người đánh thức Càn Đế là được.
Mặc dù có khả năng bại lộ thân phận, nhưng mà làm việc nào có chuyện không có rủi ro được?
Cổ Anh không phải Lục Nguyên Hạo, không theo đuổi bất cứ việc gì cũng nắm chắc trăm phần trăm.
Cho nên Cổ Anh vẫn đồng ý một mạch, nhưng lần này hắn không có cam đoan, chỉ là nói với Vân Trưởng lão: "Trưởng lão, ta có thể thử xem. Có điều ta thật sự không thể nói chắc rằng ta có thể làm được việc này."
"Tông môn có thể thêm tiền." Vân Trưởng lão đơn giản nói.
Cổ Anh: "…Đây không phải là vấn đề về tiền."
"Vấn đề có thể sử dụng tiền giải quyết đều không phải vấn đề."
Vân Trưởng lão lời ít mà ý nhiều.
Người tu hành của Trường Sinh tông phần lớn đều sống thọ. Sinh mệnh dài đằng đẵng đã làm cho bọn họ tích góp được khối tài sản khổng lồ.
Có thể nói chả có gì ngoài tiền.
Nếu có thể dùng tiền hóa giải nguy cơ diệt môn, vậy Trường Sinh tông cực kỳ sẵn lòng.
Một khi đã như vậy, Cổ Anh còn có thể nói cái gì?
Hắn chỉ có thể kiên trì bảo đảm: "Được! Ta nhất định làm được. Nhưng mà trưởng lão cũng phải đưa kinh phí chạy chọt cho ta trước."
"Ta lập tức sắp xếp người tặng cho ngươi một cái nhẫn. Trong nhẫn chính là kinh phí hành động lần này của ngươi. Sau khi thành sự, ngươi sẽ lại được thưởng một chiếc nhẫn, lần này chúng ta sẽ giúp ngươi nâng《 Thao Thiết kinh 》 lên một cấp nữa." Vân Trưởng lão nói.
Cổ Anh: "…"
Nghèo khổ đã hạn chế sức tưởng tượng của hắn.
Vân Trưởng lão vung tiền quá hào phóng rồi.
Hào phóng đến độ hắn cực kỳ hối hận…vì mình đã khai giá quá thấp.
Trường Sinh tông rõ ràng không thiếu tiền.
Nhưng hiện đang nói cái gì cũng muộn rồi.
Cổ Anh chỉ có thể chờ Vân Trưởng lão đi rồi mới mang theo tâm trạng hối hận vội vàng liên hệ Ngụy Quân, thông báo lại một lần chuyện Trường Sinh tông lại liên với hắn cho Ngụy Quân.
Chuyện hắn giả trang thành nội gián của Trường Sinh tông, Tiết tướng quân biết, Ngụy Quân cũng biết.
Cho nên Cổ Anh ở trước mặt Ngụy Quân không có gì hay mà dấu.
Hắn còn cần Ngụy Quân giúp nữa kìa.
Nếu không có Ngụy Quân hỗ trợ, hắn thật sự không có cách nào có thể dẫn người của Trường Sinh tông tiến vào hoàng cung.
Nhưng đến cùng có muốn giúp Trường Sinh tông đạt được mục đích này hay không, Cổ Anh còn chưa nghĩ xong.
Hắn cũng không biết tình hình chân thực của Càn đế, ngược lại cho rằng mưu kế của Trường Sinh tông thật tuyệt diệu.
Giai đoạn hiên nay nếu để cho Càn đế tỉnh lại, chắc chắn sẽ phá hư hoàn cảnh bình an thịnh vượng của Đại Càn, cũng sẽ làm cho tình thế nguy cấp của Trường Sinh tông không chiến mà tự giải trừ.
Thậm chí khiến cho Đại Càn lâm vào nội loạn.
Cho nên hắn phải chọn như thế nào, bản thân Cổ Anh cũng không xác định. Hắn cần Ngụy Quân cho hắn một vài chỉ điểm.
Sau khi nghe Cổ Anh nói xong, Ngụy Quân lập tức cạn lời.
"Vân Trưởng lão của Trường Sinh tông ra giá cao bảo ngươi đi làm quan tiên phong?" Ngụy Quân lặp lại câu hỏi lần nữa.
Cổ Anh gật đầu thành khẩn.
Ngụy Quân cảm khái nói: "Cái này quả đúng là chuyên nghiệp."
Để cho một tên gian điệp đi làm tiên phong, còn là một tên gián điệp hai mang.
Ngụy Quân cảm thấy một sự châm biếm khổng lồ.
Nhưng mà đây vẫn chỉ là khởi đầu.
"Ngụy đại nhân, ngươi nói ta có cần dẫn người của Trường Sinh tông đến điện Thanh Tâm một chuyến hay không?" Cổ Anh khiêm tốn thỉnh giáo: "Nếu thật sự đánh thức bệ hạ, ta đây chính là tội nhân của Đại Càn. Nhưng Trường Sinh tông ra giá thật sự quá hấp dẫn."
Ngụy Quân nở nụ cười: "Vậy còn nói gì nữa? Đồng ý với nàng, dẫn người của bọn hắn vào."