Đại bác vừa nổ, vạn lượng hoàng kim (2)
Cổ Anh không có vội vã bám theo, mà là nhìn về phía Lục Nguyên Hạo, thấp giọng hỏi: "Ngụy đại nhân nói với ngươi như thế nào? Thật sự sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
Lục Nguyên Hạo bình tĩnh nói: "Yên tâm, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Người bên trong có lai lịch gì?"
"Sứ giả Trường Sinh tông, nhưng ta không biết hắn."
"Sứ giả Trường Sinh tông? Ta nhớ ra rồi, hẳn là một trưởng lão lánh đời của Trường Sinh tông."
Lục Nguyên Hạo vỗ đầu, phản ứng trở lại: "Ta từng xem qua tư liệu về hắn, bản thân hắn từng bị thương nặng, hôn mê hơn ba mươi năm mới tỉnh lại, cho nên rất hay nghiên cứu lĩnh vực làm sao để đánh thức người khác."
Bệnh lâu thành thầy.
Nghe thấy Lục Nguyên Hạo nói như vậy, Cổ Anh lập tức căng thẳng cả lên.
"Cho nên hắn thật sự có khả năng đánh thức bệ hạ? Vậy thì phiền rồi đây."
Lục Nguyên Hạo bật cười.
Mà lúc này, trong điện Thanh Tâm cũng truyền đến giọng nói của Tổ An:
"Thảo."
Cổ Anh ngạc nhiên.
"Vừa rồi ngươi nghe được gì?" Cổ Anh cho rằng mình nghe lầm.
Lục Nguyên Hạo có lòng nhắc nhở: "Thảo."
Cổ Anh: "..."
Vẻ mặt người da đen dấu chấm hỏi.
Lục Nguyên Hạo có lòng gợi ý: "Thảo là một loại thực vật."
Khoé mắt Cổ Anh co rút, không biết nói gì.
"Ngươi vào xem đi, hẳn là đã xảy ra một vài chuyện." Lục Nguyên Hạo chu môi ra hiệu về hướng điện Thanh Tâm.
Cổ Anh quả thật có chút lo lắng, bước nhanh về phía điện Thanh Tâm.
Sau khi tiến vào điện Thanh Tâm, hắn đúng lúc nhìn thấy tên sứ giả Trường Sinh tông kia dưới cơn phẫn nộ lại muốn ra tay đánh chết Càn đế.
Lần này đã doạ Cổ Anh đến điếng hồn, vội vàng thấp giọng phẫn nộ quát: "Dừng tay, ngươi muốn chết sao? Muốn chết cũng đừng liên lụy ta."
Sứ giả bị Cổ Anh ngăn lại, sau khi hồi thần lại từ trong cơn phẫn nộ, mình mẩy cũng đã ra một thân mồ hôi lạnh.
Vừa rồi nếu hắn thật sự muốn ra tay giết Càn đế, Càn đế sẽ không sao, nhưng mà bản thân hắn thì nhất định chết chắc.
Điểm này bản thân hắn cũng rõ ràng.
Đừng thấy hiện tại có vẻ như trong điện Thanh Tâm căn bản không ai bảo hộ Càn đế, nhưng mà đây là vẻ bề ngoài thôi.
Nếu như ra tay với Hoàng đế Đại Càn ở hoàng cung đại nội còn có thể thành công, vậy Đại Càn còn làm ăn được gì? Hoàng tộc còn làm ăn được gì nữa?
Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.
Hắn vừa rồi thiếu chút nữa đã đi một chuyến đến trước quỷ môn quan.
Sau khi ý thức được điểm này, sứ giả nhìn thoáng qua Cổ Anh đầy cảm kích.
May mà Cổ Anh nhắc nhở kịp thời, bằng không hắn đã thật sự bị phẫn nộ làm mụ mị đầu óc.
Thấy sứ giả tỉnh táo trở lại, Cổ Anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tuy hắn cho rằng người của Trường Sinh tông tìm đường chết cũng không có gì to tát, nhưng mà người này lại là đích thân hắn dẫn vào.
Hơn nữa còn là Lục Nguyên Hạo dẫn đường, Ngụy Quân phê chuẩn.
Nếu như gã sứ giả này bởi vì giết Càn đế bị bắt, những người tham dự như bọn hắn cũng không thoát khỏi liên can.
Đến lúc đó thì đúng là địch mừng ta khóc rồi.
"Ngươi đang làm cái gì?" Cổ Anh nhíu mày chất vấn: "Trường Sinh tông phái ngươi tới là để đánh thức Càn đế, không phải để ngươi tới giết Càn đế, chẳng lẽ ngươi là nội gián đang mai phục ở Trường Sinh tông?"
Đòn phản công kinh điển.
Sứ giả giận dữ bật cười: "Tên này đã tỉnh rồi."
"Cái gì?" Lần này đến lượt Cổ Anh ngây ngẩn cả người.
"Ta nói, tên này đã tỉnh rồi."
Cổ Anh: "…Nhanh như vậy? Ngươi mới vào được nhiêu đâu?"
Sứ giả giải thích: "Loại chuyện này vốn không nhìn thời gian. Hơn nữa ta còn đút cho hắn một viên trường sinh đan, lại dò xét khả năng sống trong cơ thể hắn, hoàn toàn không có vấn đề, trẻ tuổi cường tráng không khác gì chàng trai hai mươi tuổi."
Cổ Anh lập tức bật ra câu ‘Cừ thật’.
Thân thể Càn đế đỉnh như vậy sao?
Vậy vì sao bên ngoài còn loan truyền Thượng Quan Thừa tướng thông dâm với Hoàng hậu?
Khụ khụ, lạc đề rồi.
Cổ Anh mau chóng trở lại đề chính.
"Nếu bệ hạ đã không có việc gì, sao lại còn ngủ mê mệt như thế?"
"Giả vờ."
Sứ giả nghiến răng nghiến lợi: "Ta không biết hắn sao phải giả vờ, nhưng mà hắn quả thật là giả vờ khá lắm, chúng ta đều bị lừa rồi."
Cổ Anh chớp nhìn.
Nghe thấy sứ giả nói như vậy, thái độ kỳ lạc của Ngụy Quân và Lục Nguyên Hạo lập tức hiện lên ở trong đầu hắn.
Thảo nào bất kể là Ngụy Quân hay là Lục Nguyên Hạo cũng không chút lo lắng Càn đế sẽ bị đánh thức.
Thì ra nguyên nhân ở đây.
Thế mà lại là giả vờ ngủ.
Vậy thì dễ hiểu rồi.
Ngươi không bao giờ có thể đánh thức được một người đang giả vờ ngủ.
Nhưng Cổ Anh biết rằng hiện tại bề ngoài mình vẫn là người của Trường Sinh tông, cho nên hắn không thể tỏ ra quá hả hê.
Ngược lại, hắn còn phải khởi động đại não, dốc hết sức lực giải quyết vấn đề cho Trường Sinh tông.
Vậy mới là người chuyên nghiệp.
Nghĩ đến đây, Cổ Anh lập tức mở miệng nói với Càn đế: "Bệ hạ, trốn tránh không giả quyết được vấn đề."
Càn đế vẫn ngủ say như trước, trong lòng thì cười khẩy một tiếng.
Ấu trĩ.
Trốn tránh không giải quyết được vấn đề?
Đó là quan niệm của kẻ tầm thường.
Trốn tránh tuy đáng xấu hổ, nhưng mà hữu dụng.
Bản thân Trẫm chính là một ví dụ rõ ràng.
Trước kia Đại Càn căn bản không phải là đối thủ của Liên minh người tu chân, cho nên trẫm chỉ có thể lựa chọn trốn tránh, ẩn nhẫn, giả chết, ký thác hy vọng cho ngày sau.
Sự thật chứng minh, lựa chọn này thật sáng suốt.