Chợt ngồi bật dậy trong cơn hấp hối (1)
Nhưng mà Nguyên Minh Chủ rõ ràng đã kể cho nàng một phiên bản khác, hơn nữa phiên bản này do Thái Hư ảo cảnh chứng thực, rất khó là giả.
Cho nên chỉ có thể là phiên bản mà bà biết trước kia là giả.
"Thật không ngờ, thật không ngờ." Bà lão thì thào lẩm bẩm.
Thảo nào trước đó Nguyên Minh Chủ nói bà thì biết cái gì.
Không ngờ rằng không chỉ mình bà ta.
Những người khác cũng hoàn toàn không ngờ câu chuyện của Nguyên Minh Chủ sẽ đặc sắc như vậy.
Cổ Nguyệt đi đến bên cạnh Nguyên Minh Chủ, vỗ vỗ bả vai Nguyên Minh Chủ an ủi: "Nguyên Minh Chủ, đừng khóc."
Nguyên Minh Chủ: "..."
Đao Vương thì bước sang từ sau người Cổ Nguyệt, ôm cổ Nguyên Minh Chủ đồng cảm sâu sắc: "Lão Nguyên, không có gì ghê gớm cả. Nữ nhân không phải thứ gì tốt."
Nguyên Minh Chủ: "..."
Vừa nghe liền biết nam nhân từng trải.
Đáng tiếc, hiện tại hắn không có tâm trạng nghe chuyện của Đao Vương.
Thấy ánh mắt an ủi của mọi người hướng về mình, Nguyên Minh Chủ muốn điên luôn.
"Các ngươi nhìn ta như thế làm gì?"
Huyễn Nguyệt buồn bã nói: "Lão Nguyên, à không, lão Đinh, phải kiên cường lên."
Nguyên Minh Chủ một ngụm máu tươi đã trào lên cổ họng.
Kiên cường cái đếch.
Ngươi mới phải kiên cường, cả nhà ngươi mới phải kiên cường.
Hắn cũng không cảm thấy mình cần phải kiên cường chỗ nào.
"Bổn tọa không có bị kẻ thứ ba chen chân, không bị phải bội trong tình cảm. Nhưng bản lĩnh không bằng người, có chơi có chiụ mà thôi. Các vị đạo hữu khỏi phải nghĩ nhiều, bổn tọa không sợ thua." Nguyên Minh Chủ tỏ vẻ bình tĩnh, tỏ ra vô cùng thoải mái tự nhiên.
Đáng tiếc, hắn lại bị đâm sau lưng.
Bà lão ho nhẹ một tiếng, hữu tình nhắc nhở: "Không phải bản lĩnh không bằng người, mà là bản lĩnh không bằng yêu."
Người yêu lúc trước của Nguyên Minh là một yêu nữ chính cống.
Nguyên Minh Chủ rất tức giận: "Ngay lúc này mà ngươi còn so đo vấn đề người hay yêu, cần thiết sao?"
"Đương nhiên là cần thiết."
Đây là lời trong lòng Ưng Vương.
Nhưng hắn nhịn.
Còn không biết hồi nữa tình tiết câu chuyện sẽ phát triển ra sao.
Lỡ như lại đánh nhau, hắn tiếp tục ẩn núp, chính là một đội kỵ binh.
Nhưng hắn không nói gì, Thượng Quan Uyển Nhi tiếp sức bà lão, tiếp tục bổ thêm đao.
Hơn nữa một đao này còn đâm chuẩn hơn bà lão.
"Nguyên Minh Chủ, ngươi đã xem nhẹ một chuyện." Thượng Quan Uyển Nhi nhắc nhở nói.
"Chuyện gì?"
"Thần Hậu nàng... là phu nhân của Thần Quân." Thượng Quan Uyển Nhi thật cẩn thận dè dặt gợi ý: "Cũng chính là nói ngươi thật sự phải kiên cường."
Nguyên Minh Chủ:
"... Phụt!"
Lần này hắn không nhịn được nữa, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Thảo nào có nhiều người bảo hắn phải kiên cường lên như vậy.
Thì ra trên đầu hắn thật sự đã trở thành “rừng cây xanh”.
Trước đó Nguyên Minh Chủ đúng là không có nghĩ gì về khía cạnh này.
Thấy Nguyên Minh Chủ phản ứng như thế, Thượng Quan Uyển Nhi ngược lại có chút bất ngờ: "Nguyên Minh Chủ, bản thân ngươi không nghĩ tới sao? Thần Hậu và Thần Quân khẳng định là một đôi a."
Nghe xưng hô là biết.
Thần Hậu, Thần Quân, đây không phải hai vợ chồng thì là cái gì?
Nguyên Minh Chủ tức giận nói: "Bổn tọa lại không có lên trời, sao ta biết được nàng ta đã trở thành Thần Hậu?"
Thượng Quan Uyển Nhi: "..."
Có lý có cứ, không thể phản bác.
Nguyên Minh Chủ đương nhiên biết trên trời có một Thần Hậu.
Nhưng mà Thần Hậu đã chặt đứt quá khứ của mình.
Nguyên Minh Chủ không biết Thần Hậu chính là người yêu cũ của hắn, điều này rất hợp lý.
"Ngươi thật sự không biết tiểu thư chính là Thần Hậu?"
Bà lão cũng ngỡ ngàng.
Nguyên Minh Chủ giận dữ: "Ta biết được từ chỗ nào đây? Đây là chuyện phàm nhân có thể biết sao?"
Hắn chỉ biết là vợ mình phi thăng rồi.
Nhưng người phi thăng nhiều như vậy.
Ai quy định Thần Hậu chính là vợ của hắn?
Nói không chừng nàng đã chết trong trận tranh đấu của thần tiên rồi cũng nên?
Chuyện này có ai nói đâu?
Nguyên Minh Chủ lại không có tư liệu trực tiếp, thông tin của hắn cũng có thiếu sót.
"Vậy cớ sao hôm nay ngươi lại xâm phạm Trường Sinh tông ta?"
Đây cũng là vấn đề mà Ngụy Quân tò mò.
Hắn đang đợi Nguyên Minh Chủ trả lời.
Nguyên Minh Chủ nói: "Trần Trường Sinh muốn giết ta, ta ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu, không được sao?"
"Không có nhân tố là chuyện xưa chứ?"
"Có, ta biết Trường Sinh tông năm đó là tông môn do một tay nàng ta nâng đỡ, Trường Sinh Thiên Quân thậm chí có thể xem như đồ đệ của nàng. Ta không biết sau khi nàng phi thăng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà muốn tìm nàng báo thù thì xuống tay từ Trường Sinh tông sẽ không bao giờ sai." Nguyên Minh Chủ nói.
Ngụy Quân nhíu mày.
Hắn cảm thấy rằng lời giải thích này của Nguyên Minh Chủ có vẻ là thật.
Dù sao thủ đoạn Ngụy Quân chiêu hàng Nguyên Minh Chủ, bản thân Nguyên Minh Chủ trước đó tuyệt đối sẽ không thể nào dự liệu được.
Ngay cả chính Ngụy Quân cũnglà tâm huyết dâng trào, đột nhiên sinh ra ý tưởng này.
Cho nên Nguyên Minh Chủ cũng không thể nào mà trù tính hết thảy mọi việc trước đó.
Theo cái đà đó, tiện dịp thì làm, xác suất này rõ ràng là lớn hơn.
Đối với Nguyên Minh Chủ mà nói, hợp tác với Ngụy Quân cũng là một lựa chọn có lợi.
Mà hắn vốn đã muốn xuống tay với Trường Sinh tông, Ngụy Quân lại yêu cầu hắn làm như vậy, vậy cớ sao hắn lại không làm chứ?
Về phần sự lo lắng và kháng cự thể hiện ra ở trước mặt Ngụy Quân khi đó chỉ là kỹ năng cơ bản của một ảnh đế.
Là một thế hệ kiêu hùng, nếu Nguyên Minh Chủ thật sự nói toạc móng heo ra hết thảy, vậy mới là gặp quỷ ấy.