Phàm nhân tu tiên truyện (1)
Nếu đã như vậy:
"Dừng tay hết đi."
"Ngừng chiến, chúng ta nhận thua."
Nguyên Minh Chủ quyết đoán nhận thua.
Những người khác trong Liên minh tu chân giả cũng không có ý kiến.
Nếu đánh tiếp, bọn họ thật sự có thể sẽ giao mạng mình ngay tại chỗ này.
Hơn nữa Ưng Vương đã đến.
Trời mới biết Yêu đình có còn phái viện quân khác đến viện trợ Trường Sinh tông hay không.
Bọn họ không dám cược.
Cho nên, tuy rất không cam lòng, nhưng mà bọn họ cuối cùng đã lựa chọn rút lui.
Trận chiến bảo vệ Trường Sinh tông đã giành được thắng lợi cuối cùng.
Chờ sau khi đại quân của Liên minh tu chân giả rút đi hết, trong Trường Sinh tông lập tức truyền đến tiếng hoan hô.
Vân Trưởng lão quyết đoán đề nghị: "Hôm nay tuy là ngày gặp nạn của Trường Sinh tông chúng ta, nhưng mà chúng ta đã thành công vượt qua cửa ải khó khăn này. Tục ngữ nói, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Đúng lúc có tiền bối chứng kiến, các vị, chúng ta hôm nay liền cử hành đại điển kế vị tông chủ đi. Tiền bối, ngài nghĩ thế nào?"
Bà lão gật đầu nói: "Cũng tốt, vừa vặn xung hỉ, tân nhiệm tông chủ của Trường Sinh tông là ai?"
Vân Trưởng lão vẫy tay kêu Trần Già: "Trần Già, ngươi lại đây."
"Trưởng lão, Trần Già vừa rồi xung phong ở phía trước, thương thế lại nặng thêm, hiện tại đã hôn mê rồi."
Vân Trưởng lão và bà lão đồng thời nhìn thấy Trần Già cả người đẫm máu ngã xuống đất. Lúc này trên người Trần Già thế mà còn đang bị xuyên hai đao một kiếm, thân thể Trần Già co giật, nhưng ngoài miệng vẫn đang hô: "Giết, kẻ xâm phạm Trường Sinh tông ta, xa mấy cũng giết!"
Hai người đồng thời lộ vẻ xúc động.
"Đệ tử tốt, chàng trai tốt."
"Có người này ở đây, Trường Sinh tông sao phải u sầu không vui?"
Nghe thấy hai người tán dương, Trần Già rốt cuộc đã hoàn toàn ngất xỉu.
Lần này, Trần Già ước chừng đã hôn mê ba ngày.
Ba ngày sau, hắn mới mở mắt.
Sau đó, hắn phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng?
Trong đầu hình như có thêm một số ký ức mà trước kia không có.
Vẻ mặt Trần Già dần dần cổ quái hẳn lên.
Ngồi bật dậy trong cơn hấp hối, ai ngờ nội gián là chính ta?
Hơn nữa, nội gián như ta lại trở thành tông chủ của Trường Sinh tông?
"Trần Già, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."
Sau khi Trần Già vừa mới khôi phục ý thức, chưa đợi hắn cử động đã nghe thấy có người đang kêu hắn.
Trần Già ngẩng đầu lên nhìn, là Vân Trưởng lão và Cổ Trưởng lão.
Đều là hai trưởng lão vô cùng coi trọng hắn.
Mà ở chỗ xa hơn, còn có một bà lão đang mỉm cười nhìn hắn.
"Tiền bối, Cổ Trưởng lão, Vân Trưởng lão, sao các vị lại ở đây?"
Trần Già giãy dụa muốn đứng dậy hành lễ với ba người bọn họ.
Nhưng bị Vân Trưởng lão mạnh mẽ ấn trở lại.
Vân Trưởng lão cười nói: "Đương nhiên là tới thăm ngươi rồi. Trong những đệ tử của Trường Sinh tông chúng ta, ngoại trừ những người đẫ chết trận thì ngươi bị thương nặng nhất… Ngươi phải cảm ơn tiền bối cho chu đáo đấy. Nếu không bà ấy ra tay cứu ngươi, lần này chỉ sợ ngươi thật sự đã đi gặp sư phụ và tông chủ của ngươi rồi."
Trần Già nghe thấy Vân Trưởng lão nói như vậy, kỹ năng diễn xuất thần lập tức bắt đầu phát huy tác dụng.
Hắn cố gắng giãy khỏi tay Vân Trưởng lão, kiên trì nói: "Vân Trưởng lão, ân cứu mạng của tiền bối, Trần Già không có gì để báo đáp, chí ít ngài hãy để ta bày tỏ một chút lòng biết ơn của mình."
Vân Trưởng lão buông tay.
Nhưng bà lão đã tự mình đi tới, đặt tay trên bả vai của hắn, ấn hắn trở về.
"Không cần cám tạ ta. Trần Già, ngươi là vì chiến đấu cho Trường Sinh tông mà đổ máu, không cần cảm thấy nợ mạng của ai cả."
Nhìn sắc mặt Trần Già vẫn tái nhợt như cũ, bà lão cảm khái nói: "Thật nguy hiểm! Một đao đó thiếu chút nữa đã đâm xuyên qua trái tim ngươi rồi. Trần Già, lúc đó ngươi đã được xác định là tông chủ kế tiếp của Trường Sinh tông, vì sao còn muốn liều mạng như vậy?"
Trần Già nghiêm nghị nói: "Chính bởi vì ta được trưởng lão ưu ái, được quyết định trở thành tông chủ tiếp theo của Trường Sinh tông, ta mới càng muốn xung phong đi đầu. Trần Già chưa lập được một công lớn nào cho Trường Sinh tông, nếu như gặp chuyện lại tham sống sợ chết nữa, vậy ta còn mặt mũi nào đi gặp tông chủ Trường Sinh tông?"
"Tốt."
Bà lão càng nhìn Trần Già càng thấy yêu thích.
Này không thể trách bà.
Phàm là trưởng bối tông môn, nhìn thấy nhân tài thế hệ sau của tông môn có lòng trách nhiệm và đảm đương với tông môn như vậy, sao có thể không thích chứ?
Muốn trách thì chỉ có thể trách diễn xuất của Trần Già quá tốt rồi.
Hoàn toàn lừa gạt được bà lão.
Nhưng những thông tin mà bà lão biết là trưởng lão Trường Sinh tông đã từng soát hồn Trần Già, Trần Già hoàn toàn không có vấn đề, cho nên bà chắc chắn cũng sẽ không coi Trần Già là nội gián.
Phản ứng của Bà lão là hoàn toàn không có vấn đề.
Trần Già ứng đối lại càng chuẩn mực như sách giáo khoa.
"Trần Già, đừng có nghĩ rằng ngươi chưa có lập được công lao gì cho tông môn. Cái khác không nói, trong thời điểm tông môn nguy nan, ngươi xung phong đi đầu, dũng cảm bước ra, chiến đấu đẫm máu, ai dám nói đây không phải công lao? May mà cũng có ta ở đây, bằng không ngươi thật sự đã chết trận vì tông môn rồi, ai cũng không thể nghi ngờ lòng trung thành và trách nhiệm của ngươi đối với Trường Sinh tông."
Bà lão dành cho Trần Già một thái độ cự kỳ khẳng định.
Trong lòng Trần Già sợ hãi một hồi.
Mẹ ta ơi! Lúc đó hắn mất đi ký ức, thật sự biến mình trở thành đệ tử trung thành và tận tuỵ với Trường Sinh tông.