Phàm nhân tu tiên truyện (2)
Hơn nữa các trưởng lão Trường Sinh tông còn coi trọng hắn như vậy, hắn đương nhiên phải liều mạng báo đáp ơn tri ngộ của Trường Sinh tông.
Cho nên lúc ấy hắn thật sự lấy mạng ra liều.
Ngay cả mình cũng lừa được, lừa được người của Trường Sinh tông cũng chẳng có gì lạ.
May mắn không chết thật.
Bằng không hắn cũng oan quá rồi.
Là một nội gián, nếu như tử trận vì nằm vùng, vậy nằm vùng như thế sẽ trở thành trò cười.
Bà lão không biết suy nghĩ chân thật của Trần Già, nàng tiếp tục nói với Trần Già: "Giao Trường Sinh tông cho ngươi, ta rất yên tâm. Trần Già, ta tin ngày sau Trường Sinh tông dưới sự dẫn dắt của ngươi nhất định sẽ phát triển mạnh mẽ."
Trần Già gật đầu thật mạnh: "Trần Già lấy danh nghĩa của sư tôn ta ra thề, nhất định không cô phụ kỳ vọng của tiền bối."
Mọi người đều biết, Trần Già là một người cực kỳ tôn sư trọng đạo.
Hắn lấy Quốc sư ra thề, có thể thấy được thái độ của hắn có bao nhiêu thành kính.
Bà lão rất hài lòng về thái độ của Trần Già.
Vân Trưởng lão và Cổ Trưởng lão cũng rất hài lòng.
Nghe xong đối thoại giữa Trần Già và bà lão, Vân Trưởng lão và Cổ Trưởng lão đều vui vẻ yên tâm nhìn về phía Trần Già.
Cổ Trưởng lão mở miệng nói: "Trần Già, còn không mau cảm ơn tiền bối? Ngươi còn không biết, lúc ngươi đang hôn mê, tiền bối đã cố gắng bác bỏ những ý kiến phản đối, cử hành đại điển kế thừa chức tông chủ, đây là tiền lệ xưa nay chưa từng có từ khi khai lập tông môn. Dù sao, ngươi lúc ấy đang còn hôn mê, hơn nữa sống chết chưa rõ. Lúc ấy có rất nhiều người phản đối để ngươi kế thừa Trường Sinh tông, may mà tiền bối vẫn luôn kiên trì."
Trần Già nghe thấy Cổ Tinh Văn nói như vậy, cảm kích đối với bà lão quả thực không lời nào có thể diễn tả được.
"Tiền bối, ta… Trần Già cái gì cũng không nói nữa. Tóm lại, trước kia ta đối đãi với sư phụ ta như thế nào, ngày sau ta sẽ đối đãi với ngài như thế."
Hèn gì sau khi mình tỉnh lại liền đã khôi phục ký ức.
Trước đó Trần Già còn thấy rất kỳ quái.
Bởi vì dựa theo ước định trước đó của hắn và Ma Quân, nhân tố khiến hắn khôi phục ký ức phải là chờ sau khi hắn kế thừa vị trí tông chủ Trường Sinh tông.
Nhưng trước đó hắn vẫn luôn hôn mê.
Cho dù hắn kế thừa chức tông chủ Trường Sinh tông, cũng phải chờ sau khi hắn tỉnh lại đã.
Hiện tại hắn mới biết được, thì ra đều là do bà lão này giúp đỡ.
Đây là mới là ân tái tạo chân chính.
Trần Già ghi tạc ân nhân này thật sâu trong lòng.
Thấy cảm kích trong ánh mắt của Trần Già hoàn toàn không thể thể hiện ra được, bà lão nở nụ cười vui mừng thanh thản. Nhưng cười một hồi, bà lại bắt đầu ho khan.
Trần Già quan tâm hỏi han: "Tiền bối, ngài không sao chứ?"
Vân Trưởng lão giải thích: "Trong trận chiến trước đó, tiền bối cũng đã tổn thương nguyên khí. Sau lại vì cứu ngươi, tiền bối lại trả giá thêm một chút. Tiền bối vốn cũng đã thọ nguyên cạn kiệt, cho nên... ài..."
Trong lòng Trần Già quýnh lên: "Có biện pháp nào có thể giúp tiền bối kéo dài mạng sống không? Cứ lấy mạng của ta cũng được."
Trần Già biết mình có nói như vậy thì Trường Sinh tông chắc chắn cũng sẽ không đồng ý để một tông chủ mới như mình đi cứu một bà già sắp chết.
Cho nên hắn nói rất mạnh giọng.
Bà lão càng vui mừng.
Không có cứu lầm người a.
"Đứa nhỏ ngoan, không cứu, ta đây không phải bệnh, là tuổi thọ đã tận." Bà lão nói: "Sức mạnh của thời gian, ai cũng không thể ngăn cản. Nhưng có thể nhìn đến những người trẻ tuổi các ngươi trưởng thành, ta vẫn rất vui mừng."
"Tiền bối…"
Trong hốc mắt của Trần Già trong trào ra nước mắt.
Đó là không nỡ.
Là hổ thẹn.
Cũng là cảm kích.
"Ta không muốn ngươi chết."
"Ta cũng không muốn chết." Bà lão nói câu đại lời nói thật: "Nhưng mà không còn cách nào, mạnh như tiểu thư, thật ra tuổi thọ cũng có hạn, đây chính là mệnh của chúng ta. Nhưng trước khi bà ấy trước ngưỡng cửa cái chết vẫn có thể tạo một chút phúc cho những người trẻ tuổi các ngươi."
Nghe thấy bà lão nói như vậy, lúc này Vân Trưởng lão và Cổ Trưởng lão đồng thời biến sắc.
Vân Trưởng lão bật thốt ra: "Tiền bối, thật sự phải như thế sao?"
Bà lão gật đầu, nói: "Ta còn có thể sống được nhiều nhất ba ngày nữa thôi, không có thời gian đợi nữa rồi."
Trần Già: "..."
Sao hắn lại cảm thấy những vị thần giáng trần này đều đoản mệnh như vậy nhỉ?
Thời điểm chiến tranh vệ quốc có một vị thần hạ giới, kết quả đã bị Cổ Nguyệt lấy kiếm hiến tế giết chết.
Đao Thần hạ giới, truy sát Ma Quân, uy thế nhất thời vô lượng, nhưng rất nhanh đã bị Yêu Hoàng treo lên đánh, sau đó cũng bị những đại tu hành giả của Liên minh tu chân giả liên thủ tập hợp sức mạnh, cuối cùng bị hắn bổ đao thành công.
Hiện tại bà lão này là thị nữ của thần hậu, ở trên trời có lẽ cũng không phải là một nhân vật nhỏ.
Nhưng mà hiện tại cũng sắp chết rồi.
Thần tiên đã nói ở đâu?
Sao đến với người trần đều ngã vào trong tay người trần thế này?
Thần tiên ngầu lòi ở đâu?
Trong đại não Trần Già đang suy nghĩ tán loạn.
Mà Vân Trưởng lão và Cổ Trưởng lão thì lại hoàn toàn suy nghĩ đến một chuyện khác.
Cổ Trưởng lão nhíu mày hỏi: "Tiền bối, cho dù như thế thật thì nghe ý tứ của ngài, ngài là muốn tặng cho người trẻ tuổi?"
Bà lão gật đầu, nói: "Không sai."
Cổ Trưởng lão khó xử nói: "Tiền bối, thật ra trong tông môn cũng có rất nhiều trưởng lão suy nghĩ về việc này."