Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1185 - Chương 1185. Quả Là Cao Kiến (1)

Chương 1185. Quả là cao kiến (1) Chương 1185. Quả là cao kiến (1)

Quả là cao kiến (1)

"Ta biết, nhưng bọn họ cũng chưa làm." Bà lão nói thẳng: "Mặc dù ta giúp bọn họ, bọn họ cũng sẽ không thành công, chỉ biết lãng phí quà ta tặng. Cho thanh niên trẻ như Trần Già ngược lại còn có một chút hy vọng, bởi vì tuổi trẻ đại diện cho tương lai vô hạn."

"Tiền bối, các ngài đang nói về gì thế?" Trần Già chủ động hỏi.

Sao hắn hoàn toàn không hiểu gì cả?

Vân Trưởng lão thở dài một hơi, giải thích cho Trần Già: "Tiền bối chỉ còn thời gian ba ngày là hoàn toàn quy tiên rồi. Trước khi quy tiên, tiền bối quyết định tặng một thân pháp lực và kinh nghiệm của mình cho người khác, vì Trường Sinh tông chúng ta tái tạo một vị cao thủ."

Trần Già trong lòng rúng động.

Lần này hắn hoàn toàn hiểu rồi.

Sau đó, trong lòng hắn liền hừng hực cả lên.

Nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của bà lão, hình như bà đang hướng về —— mình?

Quả nhiên, ánh mắt bà lão đặt ở trên người Trần Già, nói thẳng: "Trần Già, ta muốn truyền pháp lực của mình cho ngươi, ngươi có suy nghĩ gì?"

Trần Già liều mạng nói với mình, tuyệt đối không thể kích động, không thể lộ ra bất cứ cảm xúc vui mừng nào.

Dù sao bà lão sắp chết rồi.

Ở trước mặt một người sắp chết, ngươi biểu lộ ra cảm xúc vui mừng, vậy ngươi có ý gì?

Người ta có thể vui vẻ được sao?

Lúc này, diễn xuất dày công tôi luyện nhiều năm của Trần Già liền phát huy tác dụng.

Nếu đổi thành Thanh Hạo, hắn khẳng định nhịn không nổi.

Nhưng mà Trần Già kìm nén lại.

Hắn không chỉ không có biểu lộ ra cảm xúc vui sướng gì, ngược lại vẻ mặt vô cùng bi thương.

"Tiền bối, ta chỉ muốn ngài có thể tiếp tục sống, những chuyện khác đều không quan trọng."

Bà lão nhìn Trần Già chăm chú, trầm giọng hỏi: "Nếu như ngươi có thể nhận được pháp lực của ta thì sẽ nhảy vọt lên trở thành đại tu hành giả đứng đầu đương thời. Cho dù là đối mặt với cấp bậc cao thủ như Nguyên Minh Chủ cũng hoàn toàn có sức chiến một trận, chẳng lẽ cái này cũng không quan trọng?"

Trần Già nghe thấy bà lão nói như vậy liền lặng lẽ một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là kiên định và cương quyết.

"Tiền bối chớ trách, ta vốn chính là đệ nhất bảng thiên kiêu. Cho ta thời gian, không cần tiền bối tặng, ta cũng có thể trở thành đại tu hành giả đứng đầu đương thời, thậm chí phi thăng thành thần."

Nói tới đây, ngạo khí của Trần Già thể hiển rõ ràng.

Nhưng loại kiêu ngạo này của hắn ngược lại khiến cho bà lão càng thêm thưởng thức.

Bao gồm Vân Trưởng lão và Cổ Tinh Văn, cũng rất thích vẻ kiêu ngạo khó thuần hiện tại của Trần Già.

Cổ Tinh Văn tán thưởng nói: "Lớp tu sĩ như ta nên có tự tin như này, đây mới là đạo tâm chân chính. Trần Già, ngươi đã có giác ngộ này, thành tựu sau ngày của ngươi tất nhiên sẽ không thấp."

"Không sai, Trần Già đúng là một thiên tài rất xuất sắc." Bà lão cũng khen ngợi: "Đáng tiếc, ngay cả Trần Già cũng có thể nghĩ mọi chuyện rất rõ ràng, nhưng trong tông môn có rất nhiều người lại không nghĩ thông. Chỉ một mực muốn của để lại của bà già này, không hề tự thân đi khai thác tiềm lực."

Vân Trưởng lão nói: "Tiền bối, bọn hắn cũng không có biện pháp. Nếu như bọn hắn có thể tự mình tiến bộ thì cũng không đến mức tìm cách ở trên người tiền bối."

"Bọn hắn không có biện pháp thì kêu bọn hắn đi chết đi. Tiềm lực kiệt quệ, vốn nên đi chết. Bà già ta chính là người sắp chết cũng có thể nhìn ra, bọn hắn có gì không thể nhìn ra chứ?" Bà lão khinh thường nói.

Vân Trưởng lão cười khổ nói: "Tiền bối, bọn hắn làm sao có thể đánh đồng với ngài chứ?"

"Ta ở trên trời chính là loại tiểu thần tầm thường nhất, chỉ xứng làm thị nữ của tiểu thư. Những người được gọi là trưởng lão tiền bối của Trường Sinh tông, ngay cả một thị nữ nho nhỏ như ta cũng không bằng, còn mưu đồ phi thăng thành tiên, quả thật là ý nghĩ viển vông." Bà lão cười khẩy: "Tặng của ta cho bọn hắn quá lãng phí, hơn nữa cũng là phạm tội với cả Trường Sinh tông. Ý ta đã quyết, Trần Già, ngươi chính là truyền nhân của ta."

Trần Già đã hoàn toàn hiểu đầu đuôi ngọn ngành cuộc thảo luận của bà lão, Vân Trưởng lão và Cổ Trưởng lão.

Bà lão sắp chết rồi.

Chuyện này các trưởng lão của Trường Sinh tông đều biết.

Sau đó có một vài người đang nhìn chằm chằm vào di sản của bà cụ.

Bao gồm pháp lực của nàng, kinh nghiệm thành thần cùng với tích luỹ của nàng trong những năm ở nhân gian.

Nhưng mà bà lão có quan điểm của riêng mình.

Bà chướng mắt những loại người này, ngược lại coi trọng Trần Già.

Đối với này, Trần Già đương nhiên chỉ có thể nói: "Mẹ, mẹ ruột, người chính là mẹ ruột của ta."

Mẹ ruột hắn cũng không có đối xử với hắn tốt như vậy.

"Tiền bối, ta..."

Trần Già còn muốn giả bộ tiếp tục khước từ.

Nhưng mà bị bà lão trực tiếp nâng tay che miệng.

"Trần Già, ngươi hiện tại không cần nói, hãy nghe ta nói. Đồ ta tặng không phải tặng không công cho ngươi, ngươi cầm đồ của ta thì phải trả cái giá tương ứng, nếu không ta sẽ lại đi tìm người khác."

Nghe thấy bà lão nói như vậy, sắc mặt Trần Già liền nghiêm túc, lập tức nói: "Mời tiền bối phân phó, chỉ cần là lời dặn dò của tiền bối, Trần Già không cần bất kỳ báo đáp nào cũng sẽ vì tiền bối máu chảy đầu rơi, tuyệt không chối từ."

"Chuyện ta muốn ngươi làm xác thực có thể cần ngươi phải máu chảy đầu rơi, tuyệt không chối từ." Bà lão nói.

Trong lòng Trần Già trầm xuống.

Chơi lớn như vậy sao?

Bà lão tiếp tục nói: "Ta hạ giới là phụng lệnh của tiểu thư, sau khi ta chết, Trần Già ngươi phải thay ta tiếp tục chấp hành mệnh lệnh của tiểu thư."

Bình Luận (0)
Comment