Quả là cao kiến (2)
"Tiền bối, là mệnh lệnh gì?"
"Tận lực xoá bỏ đi quá khứ của tiểu thư, đương nhiên, chuyện này hiện tại có thể có hơi làm khó ngươi."
Dù sao Trường Sinh tông trải qua một trận chiến, có một số việc đã không giấu diếm được nữa.
Bà lão cũng không cố ý làm khó dễ Trần Già.
"Nhưng mà một chuyện khác ngươi bắt buộc phải làm được."
"Chuyện gì?"
"Giết chết họ Đinh, cũng chính là Nguyên Minh Chủ. Hắn và tiểu thư có thù không đội trời chung, hơn nữa hận ý với tiểu thư ăn sâu vào xương tuỷ. Không giết chết hắn, ta chết không nhắm mắt. Trần Già, sau khi ta chết, ngươi nhất định phải thay ta giết chết hắn."
Trần Già: "..."
Ngươi đây là muốn để ta giết chết nghĩa phụ của mình a.
"Không thành vấn đề, ta nhất định làm được." Trần Già quả quyết đồng ý.
"Ta muốn ngươi thề." Bà lão không hề nhân nhượng.
Trần Già hít sâu một hơi.
Hiện tại hắn và Nguyên Minh Chủ lại chính là đồng minh.
Nhưng mà bà lão lại cho hắn quá nhiều.
Cắn chặt răng, Trần Già bắt đầu mở miệng: "Ta Trần Già lần nữa thề với trời..."
"Chờ một chút."
Bà lão cắt ngang lời thề của Trần Già.
"Trần Già, lấy danh nghĩa của sư phụ ngươi thề. Ta biết, trong lòng ngươi coi sư phụ còn quan trọng hơn cả mạng của mình."
Trong lòng Trần Già mừng như điên.
Lão sư, ngài trên trời có linh thiêng, thế mà vẫn còn phù hộ cho ta.
Đệ tử cảm động quá rồi.
…
Tuy trong lòng Trần Già bằng lòng một trăm phần trăm dùng danh dự của Quốc sư đi thề, nhưng mà là một tấm gương điển hình về "tôn sư trọng đạo", "chân thành chí hiếu", Trần Già vẫn không có quên thiết lập nhân vật của mình.
Cho nên biểu hiện của Trần Già khá là khó xử, thậm chí cuối cùng hắn còn cắn răng lựa chọn cự tuyệt.
"Tiền bối, không có gạt ngài, nếu ngài thật sự quyết định muốn tặng toàn bộ tu vi, pháp lực, kinh nghiệm của mình cho người khác, vậy ta thật sự muốn, dù sao không muốn mới chính là kẻ ngốc."
Bà lão gật đầu.
Đây là nhân chi thường tình.
Nếu ngay cả việc này Trần Già cũng không thừa nhận, chỉ có thể chứng minh rằng Trần Già là đồ đạo đức giả.
"Nhưng mà đại trượng phu phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Trần Già kiên quyết mở miệng: "Lấy danh dự và vinh nhục của ta ra thề thì sao cũng được, bởi vì ta nhất định sẽ dốc sức làm được yêu cầu của tiền bối… Cho dù không làm được thì đây cũng là cái giá ta phải trả. Nhưng mà lấy danh dự của sư phụ ta ra thề, việc này không được."
Giờ khắc này, Trần Già đã nhập diễn, hắn lần nữa cưỡng ép quên hết mọi ký ức chân thực của mình, hoàn toàn nhập vào trong vai diễn đệ tử của Trường Sinh tông.
Nói từ khía cạnh diễn xuất thì hắn được gọi là phái tả thực, để cho mình biến thành nhân vật mình muốn sắm vai, nghĩ theo lối suy nghĩ của nhân vật, cố gắng tiến vào nhân vật, sau đó biểu hiện ra cảm xúc của nhân vật. Hiệu quả là diễn người nào "ra" người đó, yêu cầu mọi thứ phải dung nhập vào nhân vật một cách chân thực nhất.
Nằm vùng ở Trường Sinh tông nhiều năm như vậy, trình độ của Trần Già ở lĩnh vực này đã vô cùng thâm hậu, nói một hồi là đã nhập diễn.
"Tiền bối, không phải Trần Già không đủ thành ý, mà là Nguyên Minh Chủ hiện giờ không phải là một người đơn giản. Bất luận tiền bối có nguyện ý tặng tu vi cho ta hay không, ta cũng sẽ cố gắng giết chết Nguyên Minh Chủ. Dù sao hắn đã giết chết tông chủ, hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của ta.
"Nhưng mà ta có lòng giết hắn nhưng chưa chắc đã có lực. Tiền bối, ngài cũng biết rằng Nguyên Minh Chủ khó đối phó như thế nào. Ngay cả ta dốc hết toàn lực cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn. Tuy ta có tự tin với bản thân mình, nhưng cũng không mù quáng.
"Cho nên, ta không dám lấy danh dự của sư phụ đi thề, không dám để cho sư phụ ở dưới cửu tuyền còn phại bị liên luỵ bởi tên đệ tử bất tài như ta, xin tiền bối tha thứ."
Lời nói này của Trần Già quả nhiên là lời tình chân ý thiết.
Bà lão bị thuyết phục rồi.
"Tốt, không hổ là người ta xem trọng. Trần Già, ta không có nhìn lầm ngươi, trong xương cốt ngươi chính là một người chí thành chí hiếu tôn sư trọng đạo."
Nắp quan tài của vị Quốc sư nào đó không muốn để lộ tính danh cũng sắp không đè nỏi nữa rồi.
Nhưng bà lão hoàn toàn không biết gì cả, tiếp tục nói: "Ta đoán cũng không sai, trong lòng ngươi coi danh dự của sư phụ còn quan trọng hơn chính tính mạng của ngươi."
"Xin tiền bối tha thứ." Trần Già nói.
Bà lão nở nụ cười: "Không, ta không tha thứ. Càng là như thế, ta càng muốn ngươi lấy danh nghĩa của sư phụ ngươi ra thề. Con người sẽ thay đổi, ngươi cũng sẽ đổi thay, nhưng ta tin một phần hiếu tâm của ngươi dành cho sư phụ sẽ không thay đổi. Cho nên, ngươi phải lấy danh nghĩa sư phụ ra thề, ta mới có thể tặng tu vi của mình cho ngươi."
"Tiền bối, ta…"
Bà lão nâng tay lên, không để cho Trần Già nói tiếp nữa mà là nói với Vân Trưởng lão và Cổ Trưởng lão: "Hai người các ngươi hãy khuyên nhủ hắn, để cho hắn biết nên lựa chọn như thế nào. Ta sẽ đi nghỉ ngơi nửa canh giờ, nửa canh giờ sau lại đến."
"Tiền bối yên tâm."
"Ta nhất định sẽ thuyết phục Trần Già."
Vân Trưởng lão và Cổ Tinh Văn vội vàng đồng ý.
Nếu như đối với bà lão, bọn họ một chút cũng không dám sơ suất.
Chờ bà lão đi rồi, Cổ Tinh Văn và Vân Trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, Cổ Tinh Văn mở miệng đầu tiên: "Trần Già, ta thật sự là chưa từng thấy đứa nhỏ nào ngu như ngươi. Ngươi có biết di sản của tiền bối có ý nghĩa gì không?"