Quả là cao kiến (3)
Trần Già lặng lẽ một lát, sau đó trầm giọng nói: "Ý nghĩa là ta có thể một bước lên trời, trở thành đại nhân vật đứng đầu đương đại."
"Không sai, ngươi kế thừa chức tông chủ của Trường Sinh tông chúng ta, địa vị có, nhưng mà thiếu mất thực lực tương xứng. Đừng nói thái độ bên ngoài, chỉ cần ở trong tông môn, rất nhiều người sẽ không xem ngươi là cái đinh gỉ gì cả." Cổ Tinh Văn dài thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Trần Già, ngươi đừng thấy các trưởng lão Trường Sinh tông chúng ta lúc đối mặt với Liên minh tu chân giả lập trường đều nhất trí, nhưng mà bên trong cũng có rất nhiều mâu thuẫn, đây là điều khó mà tránh khỏi."
Trần Già gật đầu, nói: "Ta biết."
Này mới bình thường.
Ở đâu có con người, ở đó có giang hồ.
Nào có thế lực nào tất cả đều đoàn kết đồng lòng chứ?
Hội Thiết huyết cứu quốc trước kia có thể coi như là một cái.
Hội Thiết huyết cứu quốc hiên tại cũng coi như là một cái.
Nhưng mà loại ví dụ này quá ít.
Hơn nữa hội Thiết huyết cứu quốc hiện tại cũng ít người, sau khi nhiều người lên cũng khó nói sẽ không biến chất.
Trường Sinh tông xa nữa cũng không có loại điều kiện đó.
Cho nên nội bộ chia bè chia phái mới là phương thức mở ra chính xác.
"Thật ra điều ngươi biết cũng không nhiều. Ngươi có biết vì di sản của tiền bối, có biết bao nhiêu trưởng lão bên trong Trường Sinh tông đều đang ngóng trông sao?" Cổ Tinh Văn hỏi.
Trần Già không nói gì.
Việc này hắn quả thật không biết.
"Nếu ngươi không đáp ứng yêu cầu của tiền bối, thừa hưởng di sản của tiền bối. Trần Già, ta nói cho ngươi rõ, chức tông chủ này của ngươi làm ngồi không vững đâu, rất có thể sẽ biến thành một con rối.
"Hơn nữa mâu thuẫn giữa Trường Sinh tông chúng ta và Liên minh tu chân giả đã sắp sửa không thể hóa giải, Nguyên Minh Chủ vẫn luôn ghim cái đinh là ngươi vào trong mắt. Trần Già, lúc ngươi đối mặt với Nguyên Minh Chủ có năng lực tự bảo vệ mình sao? Chẳng nhẽ ngươi cam tâm đi tìm chết?
"Suy nghĩ kỹ càng một chút, hẳn là ngươi biết, tiền bối không có ác ý gì với ngươi."
Những lời của Cổ Tinh Văn nói với Trần Già có thể nói là thật lòng thật dạ.
Trong tâm Trần Già sinh cảm động, nhưng hắn vẫn kiên trì nói: "Trưởng lão, ta biết tiền bối là vì muốn tốt cho ta, nhưng mà ta không thể có lỗi với sư phụ ta được. Nếu không có sư phụ, hiện tại ta còn không biết đang ở nơi nào ăn xin đâu. Bất luận như thế nào, ta sẽ không làm chuyện có lỗi với người, nếu không ta còn có mặt mũi nào sống tiếp nữa? Nhiều năm sau, ta ở dưới cửu tuyền lại làm sao đối mặt với sư phụ?"
"Một mảnh chân tâm của ngươi đối với sư phụ, chúng ta đều vô cùng cảm động cũng rất thấu hiểu. Nhưng mà Trần Già à, đại trượng phu phải biết nắm biết buông."
Vân Trưởng lão tiếp lời Cổ Tinh Văn, tiến hành thuyết phục Trần Già: "Trần Già, ngươi đừng có luôn nghĩ ngươi phải như thế nào, ngươi cũng nên thay sư phụ ngươi suy nghĩ một chút. Nếu như sư phụ ngươi bây giờ còn ở nhân thế, hắn nhìn thấy ngươi có cơ duyên tốt như vậy thì sẽ bởi vì nguyên nhân của hắn mà nhẫn tâm khiến ngươi bỏ lỡ sao?"
Trần Già: "..."
Hắn cảm thấy Quốc sư chắc chắn sẽ nhẫn tâm.
Nhưng hắn không dám nói.
Vân Trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt này của Trần Già, dĩ nhiên lại tiếp tục nói: "Ngươi xem, ngươi cũng biết sư phụ ngươi chắc chắn sẽ không đành lòng đi."
Trần Già: "Vân Trưởng lão ngài nói rất đúng."
"Ngươi có thể hiểu rõ đạo lý này là tốt rồi, cũng không uổng phí mấy lời nói của ta." Vân Trưởng lão rất vui mừng: "Trần Già, ngươi phải rõ ràng, cách tốt nhất để báo đáp cho sư phụ ngươi chính là trở thành một người giỏi giang. Mà biện pháp nhanh nhất để trở thành một người giỏi giang chính là tiếp nhận di sản của tiền bối."
Trần Già tựa như bị Vân Trưởng lão thuyết phục, thì thào lẩm bẩm: "Ta tiếp nhận di sản của tiền bối là cách tốt nhất để báo đáp sư phụ sao?"
"Đương nhiên, ta tin sư phụ ngươi cũng sẽ ủng hộ ngươi làm như vậy. Trần Già, đừng do dự nữa, hiện tại Trường Sinh tông cần một tông chủ cường thế, nếu ngươi còn có cảm tình cảm tình với tông môn thì sẽ không ra sức khước từ." Vân Trưởng lão khiển trách: "Đại trượng phu nói là làm, xoắn xoắn xuýt xuýt thì sao gọi là anh hùng hảo hán?"
Trần Già cắn chặt răng, vẻ mặt thấy chết không sờn: "Vân Trưởng lão nói rất đúng, Trần Già xin thụ giáo. Cùng lắm thì ta đánh cược tính mạng đi bảo vệ vinh quang của Trường Sinh tông, giết chết Nguyên Minh Chủ. Cho dù không giết được Nguyên Minh Chủ, chết ở trên tay hắn, dầu rằng có lỗi với lão sư, nhưng mà ở dưới cửu tuyền, ta cũng có tư cách thẳng lưng ưỡn ngực đi gặp sư tôn."
"Ngươi nghĩ như vậy là được rồi."
Vân Trưởng lão và Cổ Tinh Văn đều lộ ra vẻ tươi cười.
Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng thuyết phục được con lừa bướng bỉnh này.
Bà lão chỉ nghĩ truyền lại si sản của mình cho người trẻ tuổi, nhưng bà căn bản không biết là những lão già đó của Trường Sinh tông còn có tiềm lực tiến thêm một bước.
Mà trong những người trẻ tuổi, đương nhiên là Trần Già đứng đầu bảng thiên kiêu hiện giờ càng hợp tâm ý của bà.
Cho nên bà chỉ cần Trần Già.
Nếu Trần Già kiên trì không đồng ý, vậy thật sự là kết cục tồi.
Cũng may hiện tại Trần Già đã bị bọn họ thuyết phục.
Vân Trưởng lão và Cổ Tinh Văn cảm nhận được cảm giác thành tựu tự tận đáy lòng, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được một tia không thích hợp:
Rõ ràng là tặng lợi ích, kết quả bọn họ còn phải khóc lóc cầu đối phương nhận lấy, đây gọi là chuyện gì?