Quả là cao kiến (4)
Chưa chờ bọn họ nghĩ thông đạo lý này, Trần Già đã mở miệng trước: "Tiền bối, ngài đã đến rồi."
Bà lão lúc này mang vẻ mặt tươi cười tiến vào từ bên ngoài.
Rõ ràng đã nói là sau nửa canh giờ lại đến.
Kết quả Vân Trưởng lão và Cổ Tinh Văn vừa mới thuyết phục hắn xong, bà liền chạy đến đây.
Có thể thấy được bà vẫn luôn theo dõi ở chỗ Trần Già.
Bà lão ngược lại cũng không che dấu, trực tiếp nói với Trần Già: "Nghĩ thông chưa?"
Trần Già gật đầu, nói: "Nghĩ thông rồi, tôn kính của ta đối với sư phụ đặt ở trong lòng là được. Ta dốc hết toàn lực đi giết Nguyên Minh Chủ, không thành công liền xả thân. Cho dù ta thất bại, chắc chắn sư tôn cũng sẽ không trách ta."
"Tốt, ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Nhưng không cần nâng cao uy phong của người, dập tắt chí khí của mình. Trần Già, ngươi đã có truyền thừa của ta, diệt trừ họ Đinh vẫn khá là chắc chắn." Bà lão cổ vũ.
Trần Già cười khổ một tiếng.
Hắn lại không cảm thấy là mình chắc chắn thành công được.
Tuy nhiên Trần Già rất tự tin, nhưng mà hắn vẫn còn có đầu óc.
Các phương diện của Nguyên Minh Chủ rõ ràng đều bạo hơn hắn: tuổi, sự từng trải, kinh nghiệm, thực lực, tâm tính... Hắn còn kém quá xa.
Muốn giết chết Nguyên Minh Chủ, hắn một chút lòng tin cũng không có.
Cũng may hắn cũng không quá coi trọng việc này.
Không giết được thì không giết được thôi, dù sao hắn là lấy danh nghĩa của Quốc sư ra thề.
Dưới sự chứng kiến của bà lão, Vân Trưởng lão và Cổ Tinh Văn, Trần Già lấy danh nghĩa của Quốc sư phát ra một lời tuyên thệ. Lời thề cực kỳ ác độc, nếu như hắn không thể giết chết Nguyên Minh Chủ, Quốc sư dù cho đã chết cũng sẽ không nhắm mắt.
Lời thề này đã làm cho bà lão hoàn toàn yên tâm.
Lấy lòng hiếu thuận và sự tôn kính phát ra từ trong tim Trần Già đối với Quốc sư, hắn khẳng định sẽ tận tâm tận lực làm việc cho bà, nếu không chính là bất kính với Quốc sư.
"Tốt lắm, Trần Già, hiện tại ta sẽ truyền công cho ngươi."
Nghe thấy bà lão nói như vậy, Trần Già có chun chút kích động.
Nhưng hắn biết gặp việc lớn cần phải bình tĩnh.
Càng nóng vội thì càng không ăn được đậu hủ nóng.
Mà dưới tình huống như vậy, hắn càng bình tĩnh lại càng khiến cho người ta đánh giá cao mình hơn một chút.
Cho nên hắn lại mở miệng chối từ: "Tiền bối, không cần, nếu ngài chỉ còn có ba ngày để sống, vậy thì hãy cảm nhận non sông tốt đẹp trong thiên hạ một chút đi, cũng không uổng đến nhân gian một chuyến. Thời gian một hai ngày, chúng ta đợi được."
Bà lão nhìn ánh mắt chân thành của Trần Già, bỗng nhiên cười lớn ra tiếng.
"Tốt tốt tốt, đúng là một đứa trẻ ngoan. Trần Già, ta thật sự là càng ngày càng thích ngươi."
Đời này của bà lần đầu tiên gặp được đứa nhỏ hiếu thuận như vậy.
Cho dù là dựa vào sự từng trải của bà cũng cảm nhận được một chút ấm áp.
"Cũng được, nếu ngươi đã không vội, vậy ngươi hãy dẫn ta đi thăm thú núi cao sông dài ở nhân gian đi, ta cũng dễ lấy mình làm gương, chỉ bảo cho ngươi nhiều thêm một chút."
Lần này Bà lão thật sự có tâm coi Trần Già trở thành truyền nhân y bát của mình.
Trần Già đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
"Xin nghe theo mệnh lệnh của tiền bối."
Trần Già vừa dứt lời, hắn và bà lão đã trực tiếp biến mất từ trong phòng.
Đây đương nhiên là bút tích của bà lão.
Ở trước khi chết, bà không hy vọng có quá nhiều người quấy rầy mình.
Bên người giữ lại một đứa nhỏ có lòng hiếu thảo hư Trần Già cũng đã đủ rồi.
Sau chốc lát, bà lão và Trần Già đã xuất hiện ở một nơi non xanh nước biếc.
Bà lão cười hỏi Trần Già: "Ở nhân gian nơi nào nên đi thăm thú nhất?"
Trần Già cnghiêm túc nghĩ ngợi, nói với bà lão: "Nơi phồn hoa nhất thiên hạ không nơi nào sánh bằng kinh thành Đại Càn. Nhưng tiền bối và ta đều có thân phận đặc thù, nếu như đi kinh thành e là sẽ không ổn."
"Không sao, bà già này quả thật còn chưa từng đi đến kinh thành, vậy chúng ta lập tức đi kinh thành xem xem."
"Tiền bối, kinh thành là địa bàn của Đại Càn." Trần Già nhắc nhở.
Bà lão nở nụ cười tiêu sái: "Chút thủ đoạn ẩn bà già ta vẫn phải có, không cần lo lắng. Hơn nữa hiện tại Trường Sinh tông chúng ta và Đại Càn cũng không phải kẻ địch. Trần Già, nhớ kỹ lời của ta, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Đừng có cho rằng Trường Sinh tông chúng ta nhất định phải coi Đại Càn là địch. Để giết chết Nguyên Minh Chủ, Trường Sinh tông chúng ta cũng có thể hợp tác cùng Đại Càn."
Trần Già: "..."
Này chẳng phải là nói kẻ nội gián như ta có thể phụng chỉ bày tỏ thiện chí với Đại Càn?
Bà lão này thật tốt, hắn thật muốn gọi một tiếng mẹ ruột.
Nhưng Trần Già nhịn.
Hắn tò mò hỏi: "Tiền bối, hồi đó khi ngài hạ giới có thực lực của thần minh, vì sao khi đó ngài không tiêu diệt Nguyên Minh Chủ, khăng khăng muốn giữ hắn lại?"
Bà lão cười khổ nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi. Khi đó ta căn bản không biết sự tồn tại của hắn, hắn che dấu quá sâu. Hơn nữa sau một thời gian rất dài, ta không phải đang bế quan thì cũng là đang ngủ sâu, căn bản không có gặp mặt hắn. Là do lần này họ Đinh đánh đến Trường Sinh tông, những trưởng lão lại đánh thức ta, ta mới ý thức được thì ra hắn chính là người xưa kia, điều này cũng làm cho ta rất giật mình. Nhưng mà lúc này, ta đã không còn năng lực giết chết hắn nữa rồi."