Điên cuồng tặng đầu người (1)
Trần Già cảm khái tự đáy lòng: "Như vậy xem ra mạng của Nguyên Minh Chủ vẫn còn lớn lắm, nhưng hắn quả thật cũng rất lợi hại. Tuy đều là kẻ thù với nhau, ta cũng khâm phục năng lực của hắn."
Bà lão gật đầu đồng ý: "Không sai, họ Đinh quả thật là một người có năng lực, nhưng mà càng là như thế thì lại càng muốn loại trừ hắn. Bằng không tiếp tục giữ lại thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ là tai hoạ ngầm nghiêm trọng."
"Tiền bối cũng đừng quá lo lắng. Có thần hậu ở đây, chắc chắn Nguyên Minh Chủ cũng không dấy lên được sóng to gió lớn gì. Nguyên Minh Chủ tất nhiên lợi hại, nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của thần hậu." Trần Già nói.
Bà lão thở dài một hơi: "Tiểu thư cũng không có tinh lực đặt ở trên người hắn, hơn nữa không thể để cho Nguyên Minh Chủ phi thăng, bằng không sẽ xảy ra nhất nhiều chuyện không thể không chế."
"Chuyện không thể khống chế?" Trần Già bày tỏ nghi hoặc.
Bà lão giải thích: "Thần hậu và Thần Quân cũng là có mâu thuẫn. Nếu lúc này việc họ Đinh phi thăng đến tai thiên giới, vậy tình tình cảnh của tiểu thư sẽ rất xấu hổ."
Trần Già trợn mắt.
Còn có loại chuyện này?
Nếu nói như thế, vậy thì hắn thật sự phải nỗ lực giúp Nguyên Minh Chủ phi thăng rồi.
Đương nhiên, Trần Già giấu sâu ý tưởng này ở tận đáy lòng.
Lúc này bà lão và hắn đã đi đến truyền tống trận trước kinh thành. Bà lão vẫn lấy mình làm gương chỉ bảo cho hắn: "Tiểu thư thường xuyên giáo dục ta, thời điểm năng lực không đủ thì phải động não nhiều lên. Rất nhiều người thực lực đều rất mạnh, nhưng mà lại ngã ở trên tay những kẻ thông minh hơn."
Trần Già lập tức nghĩ tới thần hậu.
Thần hậu năm đó tính kế Nguyên Minh Chủ, thực lực cũng không bằng Nguyên Minh Chủ.
Nhưng mà nàng là người cười đến cuối cùng.
Chính là dựa vào đầu óc.
Đương nhiên, còn có "lòng hiếu thảo" .
Ở phương diện "lòng hiếu thảo" này, Trần Già cảm thấy mình không thua kém gì thần hậu.
Nhưng ở phương diện khác, Trần Già biết mình còn phải học tập nơi chỗ Thần Hậu rất nhiều.
Cho nên Trần Già khiêm tốn nói: "Đệ tử thụ giáo."
"Trần Già, thực lực hiện tại của ngươi không bằng họ Đinh, mặc dù có được truyền thừa của ta cũng rất khó có thể lập tức đối kháng với hắn. Ngươi nghĩ xong cách làm sao để đối phó với hắn chưa?"
Trần Già nói: "Quả thật đệ tử có một vài ý tưởng chưa chắc chắn lắm."
"Nói ta nghe chút, ta cố vấn cho ngươi." Bà lão dậy lên hứng thú.
Trần Già nói: "Đệ tử nghĩ, Nguyên Minh Chủ sở dĩ lợi hại ngoại trừ thực lực của chính bản thân hắn thì hắn còn Thống lĩnh toàn bộ Liên minh tu chân giả. Đối với thực lực của Nguyên Minh Chủ, đệ tử không có biện pháp gì. Nhưng mà ta có thể nghĩ cách làm suy yếu thực lực của toàn bộ Liên minh tu chân giả, tiếp đó làm suy yếu thực lực của Nguyên Minh Chủ."
"Kế hoạch cụ thể thì sao?"
"Tiền bối, đệ tử muốn thử chia rẽ Liên minh tu chân giả." Trần Già nói thẳng: "Nội bộ Liên minh tu chân giả có không ít người đều chịu khổ dưới trướng Nguyên Minh Chủ đã lâu. Đệ tử muốn ra mặt với thân phận tông chủ của Trường Sinh tông, lập một lá cờ, tụ tập những người bất mãn với Nguyên Minh Chủ lại với nhau. Kiến nhiều cắn chết voi, cứ như thế, Nguyên Minh Chủ cũng không dám dễ dàng đụng đến ta."
"Tốt." Trong ánh mắt Bà lão hiện lên vẻ tán thưởng: "Trần Già, ý tưởng này của ngươi rất hay. Nhưng ngươi làm còn chưa đủ, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường rõ ràng hơn."
"Xin tiền bối chỉ điểm."
"Hợp tác với Đại Càn. Thiên hạ này kẻ muốn giết minh chủ của Liên minh tu chân giả nhất đương nhiên là Đại Càn. Hơn nữa chia rẽ Liên minh tu chân giả, Đại Càn chắc chắn cũng sẽ rất vui vẻ. Hợp tác với Đại Càn đừng có sợ ăn chút thiệt. Chỉ cần họ Đinh có thể chết, những chuyện khác đều là thứ yếu." Bà lão nói.
Bà và Trường Sinh tông theo đuổi thứ không giống nhau. Bà chỉ bảo hộ lợi ích của thần hậu, cho nên bà lão thật ra cũng không quan tâm Trường Sinh có bị thiệt thòi hay không.
Nghe thấy bà lão nói như vậy, Trần Già như bị chấn động lớn.
Rất lâu sau, Trần Già mới tâm phục khẩu phục nói: "Tiền bối cao kiến!"
Nghe quân nói một lời, hơn đọc sách mười năm.
Trần Già hiện tại chính là loại cảm giác này.
Hắn nhìn bà lão, quả thực kinh vi thiên nhân.
Cái gì bà ta cũng biết hết.
Nếu như hành động dựa theo chỉ thị của bà lão, hắn cũng không cần nằm vùng, quang minh chính đại tài trợ cho kẻ địch là được.
Giờ khắc này, Trần Già thậm chí cảm thấy bà lão còn giống nội gián hơn cả mình.
Vả lại còn giống như là do Đại Càn phái đến.
Bà lão nhìn đã hiểu ánh mắt của Trần Già, trực tiếp hỏi: "Ngươi có phải cảm thấy làm như vậy đối với Trường Sinh tông không tốt lắm đúng không?"
Trần Già do dự một chút, vẫn là thành thật gật đầu…
Hắn hiện tại là tông chủ của Trường Sinh tông, cho nên hắn chắc chắc phải xuất phát từ lập trường của Trường Sinh tông.
Nếu như che che giấu giấu cũng không thể gạt được bà lão, không bằng diễn nguyên cả vở kịch luôn.
Bà lão cũng không kỳ lạ gì thái độ của Trần Già, bà chỉ mỉm cười nói với Trần Già: "Ta không phủ nhận, làm như vậy đối với Trường Sinh tông quả thật không tốt lắm. Nhưng mà Trần Già, ngươi học hỏi nâng cao tầm nhìn của bản thân, đứng ở nơi cao hơn để nhìn nhận vấn đề."
Trần Già nghi hoặc nói: "Đệ tử không hiểu, xin tiền bối chỉ giáo."