Điên cuồng tặng đầu người (2)
Bà lão chỉ điểm: "Trường Sinh tông đối mặt với Liên minh tu chân giả vốn dĩ luôn nằm trong tình thế xấu. Ta hỏi ngươi, hậu trường lớn nhất của Trường Sinh tông là ai?"
Nghe đến đó, Trần Già có hơi hiểu được ý của bà lão, trả lời: "Là thần hậu."
"Không sai, hậu trường lớn nhất của Trường Sinh tông chính là thần hậu. Vậy ta lại hỏi ngươi, dù cho Trường Sinh tông phát triển hừng hực khí thế, nếu như thần hậu thất bại, Trường Sinh tông sẽ chịu liên lụy hay không?"
Trần Già gật đầu nói: "Đương nhiên sẽ, tổ chim bị lật, làm sao còn trứng hoàn hảo."
"Chính là ý này, cho nên việc Trường Sinh tông, cần phải làm nhất là giúp thần hậu đứng vững gót chân trên thượng giới, lấy lợi ích của thần hậu làm trọng, mà không phải so đo mấy món lợi nhỏ bé của bản thân. Chỉ cần thần hậu đứng vững gót chân, Trường Sinh tông cái gì cũng sẽ có. Nếu thần hậu xảy ra chuyện, Trường Sinh tông phát triển có tốt đi nữa cũng vô dụng. Trần Già, ngươi chớ nên dùng tầm nhìn thiển cẩn như thế để xem xét vấn đề. Từ nay về sau, ngươi phải nhớ kỹ ngươi không chỉ là tông chủ của Trường Sinh tông mà còn là người của thần hậu."
Trần Già: "…"
Hắn đã hoàn toàn hiểu rồi.
Trong lòng Bà lão Trường Sinh tông chỉ là cái rắm.
Thần hậu mới là trời.
Ngụy huynh nói rất đúng, dừa cái gì cũng không bằng dựa vào chính mình.
Từ loại tác phong này của bà lão có thể suy ra được bản tính của thần hậu.
Trông cậy vào bọn họ có thể che chở cho Trường Sinh tông?
Lừa quỷ à?
Nhưng Trần Già không có nói ra suy nghĩ trong lòng mình, hắn cũng không ngốc.
Hơn nữa, trong Trường Sinh tông người đồng ý với cách nói của bà lão chắc chắn cũng không phải một người hai người.
Nếu đã như vậy, hắn hà cớ gì phải phí công làm kẻ ác chứ.
Dù sao cái này cũng phù hợp với lập trường của hắn.
Dựa theo quan điểm này của bà lão, kẻ nằm vùng như hắn thật sự có thể phụng chỉ làm việc, dốc sức trổ tài.
"Tiền bối, ta đã rõ. Trường Sinh tông và thần hậu là mối quan hệ có vinh cùng hưởng, có hoạ cùng chịu."
Bà lão hài lòng gật gật đầu, nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Bà thích truyền nhân y bát như vậy.
Trọng tình trọng nghĩa lại còn không bảo thủ, biết thức thời.
Những lão già trong Trường Sinh tông có thể tư duy thức thời như vậy sao?
Bà lão cảm thấy rất khó.
Cho nên bà vẫn muốn tìm một người trẻ tuổi kế thừa y bát của mình.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của bà không có sai.
Luận về tuệ nhãn như đuốc, ai có thể bì với bà?
Bà lão đắc ý tự mãn.
Chính ngay lúc này, bọn họ cũng chính thức đến kinh thành.
Bà lão tiện tay phẩy một cái, nói với Trần Già: "Yên tâm, ta đã hoàn toàn che lấp khí tức trên người cũng ta, hơn nữa còn thay đổi ngoại hình, Đại Càn sẽ không có ai phát hiện chúng ta đâu."
Trần Già giật mình trong lòng.
Thế mà Bà lão còn mạnh mẽ như vậy?
Đại Càn còn rất nhiều chỗ phải làm a.
Trong lòng Trần Già nặng nề, cùng bà lão đi ra truyền tống trận.
Nhưng đúng lúc này, bước chân của Trần Già bỗng nhiên bị đình trệ.
Bà lão nghi hoặc nhìn về phía Trần Già: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Trần Già một lời khó nói hết.
Hắn chỉ về Ngụy Quân ở phía trước, nói: "Tiền bối, ngài không phải nói sẽ không bị người Đại Càn phát hiện sao?"
Hắn còn tin là thật.
Nhưng cú vả mặt này đến quá nhanh rồi.
Hắn vừa bước được hai bước đã nhìn thấy Ngụy Quân.
Trên vai còn có một con mèo nhỏ đang ngồi.
Bà lão không biết Ngụy Quân, cho nên bà còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
"Ngươi đang nói gì cơ? Ai phát hiện ra chúng ta?"
"Ta."
Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, một bước liền đi tới trước mặt bà lão và Trần Già. Hắn nhìn thoáng qua Trần Già một cái, sau đó liền tập trung mọi ánh mắt ở trên người bà lão.
"Thị nữ của thần hậu?"
Trong lòng Bà lão cả kinh: "Ngươi có thể phát hiện ra ta?"
Ngụy Quân: "…"
Mới mẻ biết bao.
Không phát hiện ra ngươi thì sao ta lại đứng ở chỗ này?
"Ngươi phát hiện ra ta như thế nào?" Bà lão nhíu mày hỏi.
Bà kinh ngạc.
Thuật ẩn nấp của mình không đáng tiền như vậy sao?
Trên thực tế, quả đúng như vậy.
Ngụy Quân giải thích: "Cái ngươi dùng là phương pháp ẩn nấp một trăm nghìn năm trước, hiện tại đã bị đào thải rồi. Ngươi vừa mới xuất hiện là đã bị Giám Thiên Kính lập tức khoá mục tiêu."
Mặt già của bà lão đỏ bừng.
Cái bà dùng quả thật là phương pháp ẩn nấp một trăm nghìn năm trước.
Lúc ấy được xưng là pháp môn bất phá.
Sau đó rất nhiều năm, đa số thời gian bà đều ngủ say.
Đối với sự biến hóa của thế gian, bà quả thật không biết nhiều lắm.
Nhớ lại lời thề son sắt ở trước mặt Trần Già trước đó, bà lão càng nghĩ càng xấu hổ.
Ngược lại Ngụy Quân rất bình tĩnh.
"Biến hóa mới là bất biến vĩnh viễn, không có gì là mạnh mẽ vĩnh hằng. Những năm nay tiền bối rất hiếm khi đi ra ngoài đúng không? Thật ra sự thay đổi của thế gian này rất nhanh, rất nhiều thứ thuở xưa rất mạnh mẽ hiện tại đều đã bị đào thải rồi."
Cho nên Đạo Tổ vẫn không ngừng cắn nuốt quân lương.
Tạm không nói đến loại hành vi này tốt hay xấu, nhưng Đạo Tổ chưa từng ngừng lại việc học và sự tiến bộ của bản thân mình.
Thiên Đế cũng như thế. Sau khi lật đổ Đạo Tổ, trong thấp thoáng Thiên Đế đã là cao thủ đứng đầu vạn giới, nhưng hắn vẫn luôn không thoả mãn với hiện trạng của mình, mà vẫn luôn muốn tiến thêm một bước.
Học tập và tiến bộ đối với cường giả mà nói là phẩm chất cả đời, nhưng rất ít người có thể cả đời đều giữ vững như vậy.