Điên cuồng tặng đầu người (3)
Bà lão hiển nhiên đã lạc hậu rồi.
Bà cũng ý thức được điểm ấy, có hơi mất mát.
"Tiểu thư năm đó cũng từng dạy dỗ ta, phải luôn duy trì việc học, không thể hài lòng với hiện trạng, chỉ là ta vẫn đã cô phụ những gì tiểu thư dạy bảo."
Ngụy Quân nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Thần hậu quả thật rất gì và này nọ đấy, có thể xưng là tài ba."
Lúc trước khi thần hậu lật đổ Nguyên Minh Chủ cũng là lấy yếu thắng mạnh.
Có thể làm được đến bước này, đương nhiên cũng rất rất giỏi. Dù sao lúc ấy Nguyên Minh Chủ cũng là người đứng đầu thiên hạ thời đó.
Mà sau đó thần hậu phi thăng thượng giới vẫn không có trở nên mờ nhạt, hiện nay đã trở thành thần hậu, là một trong những người thống trị ở thượng giới.
Bất luận như thế nào, đây cũng là một đối thủ đáng sợ cũng đáng kính, cho dù là trạm ở phía đối lập nàng, những thành tựu của nàng cũng không dễ dàng làm được.
Đương nhiên, đây là đối với những người khác.
Còn đối với Ngụy Quân… con kiến và con kiến lớn hơn chút không có gì khác nhau.
Cũng chính là chuyện của một bái và hai bái.
Thời điểm Ngụy Quân khen ngợi thần hậu, giọng điệu toát ra một cảm giác nhìn từ trên cao xuống một cách rất tự nhiên, bà lão cảm nhận được rất rõ ràng, nàng vô cùng bất mãn về việc này.
"Tiểu tử, ngươi không nên dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tiểu thư. Nếu như ở trên trời, ngươi đã chết rồi." Bà lão nói.
Ngụy Quân nở nụ cười: "Ngươi nói rất đúng."
Nếu như ở trên trời, thần hậu có thể đã chết rồi.
"Đi thôi, đi theo ta, chúng ta đàm đạo một chút."
Ngụy Quân xoay người liền đi về phía trước.
Bà lão hỏi: "Đi đâu?"
"Đi theo ta là được, lời thừa đâu ra nhiều vậy? Không thấy rõ tình thế sao? Không muốn hiện tại chết ngay thì mau mau theo kịp." Ngụy Quân nói.
Sắc mặt Bà lão đỏ lên.
Trần Già vội vàng nói với bà lão: "Tiền bối, tạm thời tuyệt đối đừng tranh chấp với hắn, hắn hiện tại là Thái Sử công của Đại Càn."
"Thái Sử công?"
"Đúng! Địa vị ở trên Thừa tướng, chỉ thấp hơn địa vị của Hoàng đế Đại Càn mà thôi. Nhưng hắn đối với Hoàng đế Đại Càn cũng không tôn kính lắm, thường xuyên miệng nhả lời thơm, cũng không phải nhằm vào một mình ngài, cho nên ngài không cần để ý."
Ý của Trần Già là Ngụy Quân không phải nhằm vào ngươi, trong mắt hắn ngươi và Hoàng đế đều là rác rưởi như nhau.
Bà lão lại hiểu lệch đi.
Sau khi bà nghe xong Trần Già nói, chậm rãi gật đầu: "Thì ra là một quyền thần, thảo nào phách lối như thế. Trần Già, ngươi đừng có học theo hắn, loại tác phong làm việc không kiêng nể gì như hắn sớm muộn sẽ chết bất đắc kỳ tử."
Ngụy Quân lúc này còn chưa đi xa, sau khi nghe thấy bà lão nguyền rủa hắn lập tức vui vẻ.
"Nhờ vào lời lành của lão bà bà ngươi, ta liền chúc phúc cho ngươi, hôm nay ta không giết ngươi."
Khó lắm mới gặp được người hảo tâm như thế.
Ngụy Quân mở lòng từ bi.
Bà lão: "…"
Ngụy Quân phản ứng thế này khiến cho bà không biết làm thế nào.
"Ta tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được loại người thâm sâu khó dò như này." Bà lão nói: "Không hổ là tuổi còn trẻ mà đã có thể trở thành quyền thần có dã tâm. Ta thu hồi lời bình trước đó, kẻ này tiền đồ vô lượng."
Ngụy Quân phẫn nộ: "Bà già ngươi sao lại sáng nắng chiều mưa thế kia? Còn chút nào lập trường của mình hay không? Nói hưu nói vượn là phải trả giá đắt ngươi có biết không hả?"
Vốn lão tử còn muốn hảo tâm thả cho ngươi một con ngựa.
Ngươi lại muốn đụng vào họng súng.
Bà lão: "…"
Ta không phải đang khen ngươi sao?
Ngươi tức giận cái gì?
Hiện tại mạch suy nghĩ của người trẻ tuổi đều kỳ lạ như vậy sao?
Bà lão cảm thấy mình thật sự không theo kịp thời đại.
Cho đến khi đi đến Diệu Âm phường, ngồi ở Ngụy Quân đối diện, bà lão vẫn chưa có hồi thần lại.
Nhưng sau khi nhìn thấy bà lão xuất hiện, trái lại Mộng cô nương lại bị dọa giật mình.
"Đây là… vị tiền bối nọ của Trường Sinh tông?"
Bà lão ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Mộng cô nương một cái.
"Ngươi biết ta sao? Đã tham gia trận chiến Trường Sinh tông hai ngày trước à?"
"Không có." Mộng cô nương lắc đầu đáp.
Trước đó nàng kính nhờ Ngụy Quân làm mối cho tông môn của các nàng, đã đáp lên được xe của Chu Phân Phương, trở thành một thành viên của Hạo Khí Minh.
Nếu đã không thuộc về Liên minh tu chân giả, tất nhiên sẽ không tham dự cuộc phân tranh trong nội bộ Liên minh tu chân giả.
"Vậy sao ngươi lại biết ta?" Bà lão hỏi.
Mộng cô nương giải thích: "Bức hoạ của tiền bối đã truyền khắp thiên hạ, chỉ cần thế lực có tâm đều biết sự tồn tại của tiền bối, miễn cho đắc tội tiền bối."
Đây là đạo sinh tồn của thế giới này.
Nhưng điều này lại khiến cho bà lão lặng lẽ một lát.
Thế lực hồi niên đại của bà còn không có từ tâm như vậy.
Sự cẩn thận của người đương đại làm cho bà cảm thụ sau sắc được rằng mình thật sự đã già đi, không bắt kịp thời đại nữa.
"Ngụy Quân đúng chứ? Ngươi muốn nói chuyện gì vói chúng ta?"
Ngụy Quân cười cười: "Cũng không muốn nói cái gì, chẳng qua hai người các ngươi, một người là tiền bối cao nhân của Trường Sinh tông, một kẻ là tông chủ đương nhiệm của Trường Sinh tông. Nếu như bắt các ngươi lại, Trường Sinh tông hẳn là sẽ cầm một khoản tiền chuộc lớn đến chuộc nhỉ?"
Bà lão và Trần Già chợt biến sắc.
Mà Ngụy Quân mỉm cười như ác ma, lần nữa xuất hiện ở trước mặt hai người.