Điên cuồng tặng đầu người (4)
"Mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng ta quả thật là có ý này —— Không được nhúc nhích! Cướp đây! tự giác một chút, giao hết những đồ đáng tiền ra đây, sau đó lại bảo Trường Sinh tông tiêu tiền đến chuộc."
"Càn rỡ."
Bà lão nổi giận.
Làm thị nữ bên người thần hậu, bà chưa từng chịu loại uất ức này bao giờ.
"Ngươi muốn chết sao?"
Bà lão muốn toả ra uy áp đã từng thuộc về chân thần của mình, khiến cho thanh niên không biết trời cao đất dày này biết sư lợi hại của mình.
Nhưng mà một cái vuốt mèo đã ép toàn bộ uy áp của bà trở về.
Ma Quân ngáp một cái, nhàm chán nói: "Bà già kia, ngươi nói ai làm càn hả?"
Bà lão trừng lớn hai mắt.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, sắc mặt của bà dần dần trở nên tái nhợt vô cùng.
"Ma… Ma… Ma Quân?"
"Ồ, ngươi thế mà cũng biết bổn tọa?" Ma Quân có hơi kinh ngạc: "Ta nhớ rõ năm đó ta cùng thần hậu ngủ với nhau, người gác cửa bên ngoài không phải ngươi sao?"
Phụt!
Bốp!
Trần Già lập tức phun ra một ngụm trà.
Mà Mộng cô nương đang chuẩn bị châm trà cho Ngụy Quân, kết quả hai tay run lên, ấm trà lập tức bị nàng đánh rơi trên bàn.
Cũng may mọi người đều là cao nhân, sẽ không bị phiền toái nhỏ đơn giản như vậy làm đến luống cuống tay chân.
Nước trà không có bắn lên trên người Ngụy Quân, Mộng cô nương cũng không thể vin vào cơ hội này lau nước trà cho Ngụy Quân, cảm thụ chỗ yếu của hắn.
Không thể thực hiện chỉ đạo của Lưu Bị rồi.
Mộng cô nương và Trần Già chỉ là hết sức kinh hoàng.
"Chuyện này…"
"Ta không có nghe thấy gì hết."
Mộng cô nương muốn phủi sạch can hệ đầu tiên.
Ma Quân bình tĩnh nói: "Không sao, nghe được cũng không việc gì. Nể mặt mũi của Tiểu Ngụy Quân, bổn tọa sẽ không để bụng."
Ngụy Quân lườm Ma Quân một cái.
Tiểu Ngụy Quân?
Ha ha, lấy ra hù chết ngươi.
Nhưng trước mặt người ngoài, Ngụy Quân nhịn.
Giữ thể diện cho thú cưng của mình một chút.
Người khiếp sợ nhất vẫn là bà lão.
"Thật sự là Ma Quân đại nhân ở trước mặt sao?"
"Nói thừa, nhưng sao ngươi lại biết ta? Ngươi không phải đã sớm xuống dưới rồi sao?"
Bà lão nói: "Ta ở nhân gian từng thấy tư thế oai hùng tung hoành thiên hạ của Ma Quân đại nhân. Quả thật là vô địch nhất thế, mặc dù ở trên trời cũng tuyệt đối là một sự tồn tại trân quý hiếm có."
Nghe thấy bà lão tâng bốc mình như vậy, Ma Quân hiển nhiên vô cùng hài lòng, giơ móng vuốt của mình lên, còn đặc biệt vỗ lên đầu bà lão vài cái, thúc giục nói: "Biết nói chuyện thì ngươi nói nhiều thêm chút."
Bà lão: "…"
Ma Quân cũng đang ở chỗ này, bà nói được chết liền.
Hiện tại bà chỉ muốn chết.
Không, không thể chết được.
Bà còn chưa có truyền tu vi pháo lực của mình cho Trần Già đâu.
Giờ khắc này, bà lão hối hận rồi.
Không nên đi ra ngoài dạo chơi.
Nên ở Trường Sinh tông, cứ thành thành thật thật truyền pháp lực và tu vi của mình cho Trần Già cái đã rồi nói sau.
Hiện tại bà đã hoàn toàn đánh mất quyền chủ động.
Nhưng bà không hiểu lắm.
"Ma Quân đại nhân, vì sao ngài lại ở chung với tên tiểu tử này?"
Trần Già nhắc nhở yếu ớt: "Tiền bối, Ngụy Quân đã cứu mạng Ma Quân đại nhân, ngài khi đó đang ngủ say cho nên không biết."
Bà lão: "…"
Bàn về tầm quan trọng của việc thiếu sót tin tức.
Bà đã dùng sự thật chứng minh, không thể bắt kịp thời đại thì thật sự phải trả giá đắt.
"Được rồi, ta nhận thua. Ngụy Quân đúng chứ? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ta nói rồi, cướp." Ngụy Quân nói.
Hắn rất nghiêm túc.
Ngụy Quân thật sự không ngờ bà lão này sẽ dẫn theo Trần Già đến kinh thành.
Nghĩ sao vậy trời?
Mạnh như Yêu Hoàng cũng không dám tự tiện đến kinh thành rong chơi.
Thời điểm Đao Thần đến kinh thành trước đó cũng rất phô trương rồi sau đó cũng vội vàng trốn chạy.
Ai có thể nghĩ rằng vẫn thật sự có người không tin tà vội vã đi tìm cái chết?
Ở trong kế hoạch của Đại Càn không có việc thu hoạch đầu của bà lão.
Nhưng mà người ta cũng đã dâng đến cửa, không đào chút tiền thì thật có lỗi với người ta quá.
Chuyện này đừng nói là Ngụy Quân, ngay cả Trần Già cũng không nghĩ tới.
Hắn đã ngăn cản bà lão, nói với bà rằng kinh thành rất nguy hiểm, thân phận của bọn họ lại rất mẫn cảm. Dựa vào thân phận của bọn họ, nếu như đi Kinh đô Đại Càn tuyệt đối sẽ có nguy hiểm.
Nhưng mà bà lão tự tin tràn trề tỏ vẻ không sao, bà ứng phó được, tuyệt đối sẽ không bị ai phát hiện.
Trần Già đã tin.
Trước mặt bà lão, Trần Già đều không có gửi tin cho Ngụy Quân, sợ bị bà lão phát hiện, việc nhỏ không nhẫn thì việc lớn sẽ loạn.
Cho nên lần này tung tích của bọn họ của bị bại lộ chính là vì sự hiểu biết của bà lão về khoa học kỹ thuật quá lỗi thời rồi.
Công nghệ giám sát của Đại Càn bây giờ đã hoàn toàn đè bẹp thời đại.
Bà lão đã tặng đầu người một cách dứt khoát thẳng thắn như vậy đấy.
Vậy Ngụy Quân cũng quả thật không thể ngồi yên mà xem được.
Bà lão đã ý thức được Ngụy Quân nói cướp là nghiêm túc thật.
Bà hít sâu một hơi, nói với Ngụy Quân: "Ngụy đại nhân, thật ra lần này ta và Trần Già đến đây vốn chính là muốn hợp tác cùng quý phương."
Từ tiểu tử đến Ngụy Quân, lại đến Ngụy đại nhân.
Xưng hô khác nhau đã phản ánh rõ rệt quá trình suy nghĩ của bà lão.
Ngụy Quân không có rối rắm chuyện này, hắn chỉ nhíu mày, kinh ngạc nói: "Các ngươi hợp tác với Đại Càn chúng ta?"