Điên cuồng tặng đầu người (5)
Bà lão gật đầu nghiêm túc, nói: "Ngươi không có nghe lầm đâu, ở trên đường đến đây ta còn nói với Trần Già rằng Trường Sinh tông không nhất thiết phải trở thành kẻ thù với Đại Càn. Hiện tại Trường Sinh tông và Đại Càn đều cùng chung đại địch là Liên minh tu chân giả. Tục ngữ đã nói rồi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Ta nghĩ chúng ta cũng có thể trở thành bằng hữu, Trường Sinh tông và Đại Càn cũng có thể trở thành bằng hữu."
Sắc mặt Ngụy Quân trở nên cổ quái.
Vốn dĩ tưởng rằng bà lão chủ động đến tặng đầu người đã đủ khó tin rồi.
Không nghĩ tới núi cao còn có núi khác cao hơn.
Hắn vẫn là quá xem thường bà lão này rồi.
Chỉ có thể nói không hổ là lão tiền bối của dòng nhị đại yêu sư.
Giác ngộ này, sức hành động này… chính là mạnh hơn so với người thường.
Để phòng ngừa vạn nhất, Ngụy Quân chuyển mắt Trần Già, hỏi: "Có chuyện này sao?"
Trần Già cũng gật đầu trả lời: "Tiền bối quả thật từng nói với ta muốn đàm phán hoà bình với Đại Càn, cùng nhau chống lại Liên minh tu chân giả và Nguyên Minh Chủ."
Ngụy Quân quả thật kinh ngạc không thốt nổi một lời.
Các ngươi làm như vậy, ta cũng không biết phải làm sao nữa.
Người lần trước tặng đầu người lợi hại như vậy còn là Hồ Vương.
"Để Trường Sinh tông và Đại Càn kết thành đồng minh, cùng nhau chống lại Liên minh tu chân giả…"
Ngụy Quân nhẩm một chút, cảm giác thật sự rất đầy hứa hẹn.
Dù sao hiện tại Trần Già là tông chủ của Trường Sinh tông.
Nếu như việc này thành thì chẳng khác nào cho Trần Già một tấm kim bài miễn tử, có thể quang minh chính đại lui tới với Đại Càn mà không cần lo lắng bị đối phương hoài nghi.
Có điều tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Ngụy Quân lại không hề biểu hiện ra ngoài, ngược lại còn hỏi: "Làm như vậy thì có lợi ích gì đối với Đại Càn chúng ta?"
Bà lão nói: "Ngụy đại nhân, Liên minh tu chân giả là kẻ thù chung của chúng ta. Chỉ cần có thể đối tạo thành đả kích đối với chúng, đối với Đại Càn chắc chắn là có lợi rồi."
"Nói là nói như thế, nhưng mà mối thù giữa Đại Càn chúng ta và Trường Sinh tông cũng rất lớn. Hơn nữa hợp tác cùng Liên minh tu chân giả tiêu diệt Trường Sinh tông trước không phải càng đơn giản sao?" Ngụy Quân nói.
"Cái này…"
Bà lão không phản bác được gì.
Bà phải thừa nhận, lời Ngụy Quân nói quả thật đơn giản hơn.
Một Trường Sinh tông nếu so với Liên minh tu chân giả thì dễ đối phó hơn nhiều.
"Muốn thuyết phục Đại Càn thì phải có chút đồ gì đó thực tế, tôn trọng chỉ số thông minh của chúng tôi một chút." Ngụy Quân trào phúng: "Nhưng bà cũng quá già rồi, đầu óc của bà còn đủ dùng không? Không được thì để Trần Già đến."
Ngụy Quân chỉ là thuận miệng nói một câu, thể nào cũng không ngờ rằng bà lão thật sự đồng ý.
"Ngụy đại nhân nói rất đúng, ta đã già rồi, tư duy không theo kịp thời đại nữa. Giữa những thanh niên trẻ như các ngươi cũng khá là chung chủ đề, vẫn là để mấy thanh niên nói chuyện với nhau đi. Trần Già, ngươi tới, ta uỷ quyền cho ngươi toàn quyền đại diện cho ta, cũng như toàn quyền đại diện cho Trường Sinh tông."
Ngụy Quân: "…"
Hắn chăm chú nhìn bà lão một cái, đoán được nguyên nhân chân chính khiến bà lão có thái độ như vậy.
"Ngươi căn bản không có coi mình là người của Trường Sinh tông."
Bà lão nói: "Ta là người của tiểu thư, không phải người của Trường Sinh tông. Trường Sinh Thiên Quân thấy ta cũng phải lấy lễ tương đãi."
Cho nên bà đương nhiên sẽ không đặt vận mệnh của Trường Sinh tông ở trong lòng.
Chủ tử sẽ ở để tâm đến suy nghĩ của nô bộc sao?
Sau khi Ngụy Quân ý thức được điểm ấy liền lắc đầu cười cười.
Con người a, quả nhiên vẫn tự kiểm soát vận mệnh của mình.
Những kẻ khác không một ai đáng tin hết.
Nhưng thái độ này của bà lão đối với Trần Già mà nói lại là món hời to lớn.
Trần Già cũng đúng lúc mở miệng: "Ngụy đại nhân, chúng ta người ngay thẳng không nói lời vòng vo. Giữa Trường Sinh tông chúng ta và Đại Càn xác thực có huyết hải thâm thù, nhưng mà lần này vì xin Đại Càn không xuất binh, Trường Sinh tông chúng ta đã thể hiện thành ý to lớn. Những năm nay những lợi ích mà Trường Sinh tông chúng ta chiếm được cũng đã gần như tương đối."
"Còn lâu mới đủ." Ngụy Quân thản nhiên nói: "Những khuất nhục Trường Sinh tông gây ra cho Đại Càn không chỉ là vật chất mà còn ở phương diện tinh thần. Vật chất tổn thất có thể dùng tiền tài của cải để bù đắp, nhưng mà thiệt hại trên tinh thần thì không thể đong đếm được."
"Không có gì không thể đong đếm được cả, chẳng qua là thứ Ngụy đại nhân muốn nhiều hơn mà thôi. Thế này vậy, Ngụy đại nhân, ngươi ra cái giá, ta trở về thảo luận cùng các trưởng lão một chút. Mặt khác, Ngụy đại nhân ngươi cũng đừng có mà mồm to ngạp miếng lớn, chúng ta đều biết rõ Liên minh tu chân giả và Đại Càn ắt sẽ có một trận chiến. Ngụy đại nhân là người nhìn xa trông rộng, đương nhiên biết Liên minh tu chân giả mới là đại địch của Đại Càn. Tin rằng Ngụy đại nhân sẽ không vì một chút lợi ích nho nhỏ mà buông tha cho lần cơ hội tốt nhất làm suy yếu Liên minh tu chân giả này."
Giọng điệu Trần Già không kiêu ngạo không thấp hèn, lam cho bà lão càng thêm hài lòng.
Từ sau khi bà nhìn thấy Ma Quân cũng không có thần thái như thế.
Không nghĩ tới Trần Già thế mà còn có thể dựa vào đạo lý để tranh luận, không kiêu không nịnh. Cái khác không nói, chỉ riêng phần tính cách và dũng khí này cũng đã vượt qua bà rồi.