Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1242 - Chương 1242. Lục Địa Đông Kịch Biến, Lão Đại Ca Tan Rã! (6)

Chương 1242. Lục địa Đông kịch biến, lão đại ca tan rã! (6) Chương 1242. Lục địa Đông kịch biến, lão đại ca tan rã! (6)

Lục địa Đông kịch biến, lão đại ca tan rã! (6)

Dương Hòe Cẩn chỉ là vừa đi vừa nói chuyện: "Tô phó soái, hôm nay ngươi giết không ít người của chúng ta, chỉ sợ sẽ khiến một số người trong chúng ta lục đục với Đại Càn."

Tô Lang Gia thản nhiên nói: "Không sao, Đại Càn chưa bao giờ muốn để các ngươi phụ thuộc vào triều đình, các ngươi đều được tự do."

Chỉ là cho các ngươi làm Liên minh người tu chân này đại người tu hành bia ngắm mà thôi.

Sau khi lão đại ca giải thể, quốc gia xấu xí đó vẫn còn để tâm đến sống chết của những nước thành viên khác năm đó đã đi theo Mao Hùng sao?

Dù sao lão đại ca cũng đã tan rã rồi.

Giờ khắc này, Tô Lang Gia cũng nghĩ như thế.

Dù sao đám người này đã giương cao lá cờ phản đối Liên minh người tu chân.

Sống chết sau đó của họ, Tô Lang Gia cũng lười quan tâm.

Về phần nhận họ làm tiểu đệ?

Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. (Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được)

Hơn nữa bảo vệ bọn họ cũng rất tốn công.

Chi bằng cắt đứt sớm.

Tô Lang Gia suy xét rất rõ ràng, cho nên hoàn toàn lờ đi ý tưởng của mấy người Dương Hòe Cẩn.

Sau khi đến bảo khố, sau khi Tô Lang Gia sắp xếp người chuyển đi một nửa tài nguyên liền lập tức bố trí người rút lui.

Trước đó Liên minh người tu chân đã lấy một phần tiền đặt cọc mà Trường Sinh tông đưa cho triều đình, sau đó lại phản bội đâm Đại Càn một đao.

Món nợ này, hôm nay Tô Lang Gia sẽ trả cả gốc lẫn lãi.

Đáng tiếc, tài nguyên ở tổng bộ Liên minh người tu chân cũng không phải là toàn bộ.

Thỏ khôn có ba hang, chuyện này rất bình thường.

Tô Lang Gia cũng không thất vọng, càng không thiện chiến, nhanh chóng lựa chọn lui quân.

Thấy Tô Lang Gia đi một cách quyết đoán như vậy, Trần Già và Dương Hòe Cẩn cũng không dám do dự quá nhiều, trực tiếp quét sạch số tài nguyên còn lại, sau đó cùng nhau chạy trốn.

Bọn họ không có chia chiến lợi phẩm.

Bởi vì không thể phân chia rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn được.

Sau đó không thể nào thiếu tranh cãi được.

Chờ mọi người đều tản đi hết cũng đã là nửa canh giờ sau.

Toàn bộ người tu hành của Liên minh người tu chân đều ập tới.

Nhìn thấy tổng bộ vốn là tiên khí lượn lờ nay như một đống lộn xộn, đã trở thành núi thây biển máu. Đám tu hành giả quả thực tức sùi bọt mép.

"Thật to gan."

"Sao bọn chúng dám?"

"Đợi một chút, hình như có cái thứ gì đó đang kêu?"

Sắc mặt Nguyên Minh Chủ bỗng nhiên thay đổi.

"Đi mau."

Đã muộn.

Tuy hắn đã phản ứng lại, nhưng cũng đã rơi vào mưu kế của Tô Lang Gia.

Ầm!

Một đám mây hình nấm chầm chậm dâng lên từ tổng bộ của Liên minh người tu chân.

Làm nổi bật cả bầu trời đêm.

Đồng thời cũng truyền đến vô số tiếng gào thét thê lương.

Xa xa.

Mọi người đều tỏ lòng khâm phục khẩu phục với Tô Lang Gia.

"Phó soái tính toán như thần."

"Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của phó soái."

"Phó soái, chúng ta có cần quay lại đâm một đao nữa không?"

Tô Lang Gia nói với Trần Già và Dương Hòe Cẩn là hắn sẽ dẫn đầu quân đội Đại Càn nhanh chóng di tản, nhưng trên thực tế cũng không phải.

Sau khi Trần Già và Dương Hòe Cẩn tản đi, Tô Lang Gia lại quay trở về.

Hắn ở dưới lòng đất của tổng bộ Liên minh người tu chân, chôn gần một phần tư số thuốc nổ trong kho vũ khí của Đại Càn.

Một lần nổ đã san phẳng hoàn toàn tổng bộ của Liên minh người tu chân.

Uy lực của nó tuyệt không thua kém lần tự huỷ của Trấn Tây thành.

Tuy không thể nổ chết toàn bộ người tu hành, nhưng mà tuyệt đối có thể khiến cho không ít người tu hành bị thương.

Cho nên mới có người đề nghị, để quân đội Đại Càn quay lại làm một cú hồi mã thương*.

(*quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch)

Nhưng Tô Lang Gia không chấp nhận đề nghị này.

"Còn dư bao nhiêu đạn pháo nữa?"

"Không nhiều lắm."

"Bắn hết số đạn pháo còn lại về hướng tổng bộ Liên minh người tu chân." Tô Lang Gia nói.

"Phó soái, hiện tại sức sát thương của số đạn pháo còn lại còn không lớn bằng quân đội chúng ta nữa." Tiết tướng quân nhắc nhở.

Tô Lang Gia lắc đầu, nói: "Dã thú bị thương là nguy hiểm nhất, chúng ta không cần vật lộn với nó. Để lại chiến trường tiếp theo cho mấy người Dương Hòe Cẩn, chúng ta chỉ cần bất thình lình cho bọn chúng một phát pháo là được."

"Vâng."

Nếu Tô Lang Gia đã kiên trì như vậy, những người khác đương nhiên cũng sẽ không kháng mệnh.

Thế là “Ầm! Ầm! Ầm”.

Đạn pháo giống như không cần tiền bắn về phía Liên minh người tu chân tổng bộ san bằng sạch sẽ.

Lần này Tô Lang Gia thật sự dẫn quân rút lui.

Nhưng hắn cũng không quay trở lại kinh thành.

"Phó soái, đây là…"

"Chúng ta đi Long cung."

"Long cung?"

"Giang Nam Đạo đã chuẩn bị vũ khí thay thế cho chúng ta xong xuôi, trước tiên chúng ta cứ đi Giang Nam Đạo tổ chức lại quân đội, sau đó tiến binh đến Long cung."

Ánh mắt Tô Lang Gia rét lạnh.

"Lần trước thất bại ở Trấn Tây thành, ngoại trừ sức mạnh của Tây đại lục thì một là bại bởi sự phản bội của Liên minh người tu chân, hai là do Long cung hãm chân Đại Càn chúng ta. Nếu Long cung đã ra sân, lại còn hãm chân Cơ Soái, vậy thì hãy cho chúng biết cái giá của việc đối địch với Đại Càn chúng ta là như thế nào.

"Liên minh người tu chân đã phải trả giá đắt, đối tượng tiếp theo phải trả giá chính là Long cung.

"Chúng ta nên noi theo Thánh nhân nói đạo lý với đám Long tộc kia."

Bình Luận (0)
Comment