Càn Đế: Nguỵ Quân Là Đại Đại Trung Thần (1)
Trong tầm bắn của đại bác, binh lính trải khắp đất nước Đại Càn.
Trừ phi Long cung dám lưỡng bại câu thương với Đại Càn.
Nếu không, lần này Tô Lang Gia sẽ ép Long cung phải cúi đầu.
Những người khác sốc không nói nên lời.
"Phó soái, lần này chúng ta sẽ xé rách mặt với Long cung sao?"
"Là Long cung động thủ với Đại Càn chúng ta trước, người ta cũng đã đánh tới trên đầu chúng ta rồi, chúng ta còn lo lắng xé rách mặt với người ta sao?" Tô Lang Gia cười lạnh nói.
Thánh nhân sớm đã dạy dỗ người đời sau nên ăn ở với Long tộc thế nào.
Hắn chỉ cần noi theo Thánh nhân là được.
Giải quyết sạch sẽ Liên minh người tu chân và Long cung, đến lúc đó Đại Càn sẽ toàn lực tính sổ với lục địa Tây.
Tô Lang Gia có kế hoạch chiến lược rõ ràng.
Đương nhiên, chuyện đó sau hẵng bàn.
Ngày kế.
Xích Triều nguyên niên*.
(năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa.)
Ngày đầu tiên.
Tổng bộ Liên minh người tu chân bị quân đội Đại Càn tập kích, toàn bộ người tu hành bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tổng bộ Liên minh người tu chân bị hoả lực của Đại Càn phá hủy, chỉ để lại một cái hố sâu khổng lồ.
Thiên hạ chấn động.
Mà không đến giữa trưa, tông chủ Trường Sinh tông - Trần Già chính thức tuyên bố: Trường Sinh tông rời khỏi Liên minh người tu chân.
Ngay sau đó, tân nhậm tông chủ của Ngũ Hành Linh tông - Dương Hòe Cẩn tuyên bố: Ngũ Hành Linh tông rời khỏi Liên minh người tu chân.
Có Trường Sinh tông và Ngũ Hành Linh tông đi đầu, thế là tông môn thứ ba, thứ tư, thứ năm rút khỏi Liên minh cũng rất nhanh xuất hiện.
Còn chưa tới buổi tối, đại đa số môn phái vừa và nhỏ thuộc Liên minh người tu chân đều đã tuyên bố rời khỏi Liên minh người tu chân.
Trong đó sự rút lui của Kiếm Các lần này đã cho Liên minh người tu chân một kích trí mạng.
Liên minh người tu chân ——chính thức tan rã!
Từ nay về sau, Liên minh người tu chân xưng vương xưng bá ở lục địa Đông đã trở thành lịch sử.
Lão đại ca luôn đè trên đầu Đại Càn đã biến thành gió thoảng mây bay.
Ngày hôm nay là ngày đầu năm mới.
Dân chúng Đại Càn reo hò nhảy nhót, khắp nơi đều là pháo hoa nổ vang!
“Liên minh người tu chân…cứ như vậy xong rồi?”
Bạch Khuynh Tâm còn có chút hoảng hốt.
Tuy rằng nàng hiện tại đã hơn xưa rất nhiều, nhưng mới không lâu trước đây, áp lực Quốc sư gây cho nàng vẫn còn trước mắt.
Lúc đó nàng cảm thấy Quốc sư là một toà núi lớn không thể đổ.
Mà Quốc sư còn là Thái thượng trưởng lão của Trường Sinh Tông.
Trường Sinh tông lại là một trong những môn phái sáng lập nên Liên minh người tu chân.
Quốc sư chính là một toà núi lớn. Nói Liên minh người tu chân là dãy Himalaya đè trên đầu Đại Càn cũng không hề sai.
Đương nhiên, thế giới này cũng không có dãy Himalaya, nhưng ý tứ thì chính là như vậy.
Đột nhiên nghe được tin tổ chức Liên minh người tu chân giải thể, Bạch Khuynh tâm cảm thấy bất ngờ không kịp phòng bị, thậm chí không thể tin.
Hôm nay, có rất nhiều người có cùng cảm giác như nàng.
Nguỵ Quân thực ra lại rất bình tĩnh.
“Chỉ là giải thể trên danh nghĩa mà thôi, trên thực tế vẫn là uy hiếp rất lớn. Không thấy chiến báo sao? Đến cuối cùng Tô Lang Gia cũng không dám trực tiếp đánh nhau với đám người tu hành này. Hơn nữa để phân tán giá trị cừu hận, hắn còn chia một nửa tài sản cho Trường Sinh tông và các môn phái nhỏ. Đây là hành động dùng tiền mua bình an.”
Nếu Liên minh người tu chân thực sự giải tán rồi, Tô Lang Gia căn bản sẽ không chia phần tiền đó cho Trường Sinh tông và nhũng môn phái tu hành nhỏ, mà trực tiếp nuốt toàn bộ.
Chính vì không muốn cứng đối cứng với lực lượng còn lại của Liên minh người tu chân nên Tô Lang Gia mới lựa chọn phân tán giá trị cừu hận.
Để những người muốn báo thù của Liên minh người tu chân chọn quả hồng mềm để bóp, tránh đi Đại Càn.
Nói trắng ra vẫn là kiêng kị thực lực của đối phương.
“Cho nên Liên minh người tu chân chỉ tan rã trên danh nghĩa?” Bạch Khuynh Tâm nói.
Nguỵ Quân gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ tan ra trên danh nghĩa, thực lực vẫn tồn tại, cách nói này không sao. Trên danh nghĩa thì Liên minh người tu chân xong đời rồi. Nhưng thật ra lực lượng trung tâm vẫn còn tồn tại. Hơn nữa còn có thể đoán được tương lai rất khó loại bỏ đối phương.”
Ưng vương năm đó giải thể thế lực của lão đại ca. Nhưng mấy chục năm sau đó vẫn không thể giết được Mao Hùng.
Chỉ có thể làm chết một nửa.
Hơn nữa luôn luôn bị Mao Hùng lăm le.
Nguỵ Quân thấy Đại Càn có thể làm được đến trình độ như Ưng vương, cũng rất khó có được rồi.
Lớn hơn nữa sợ là làm không được.
Bởi vì kẻ địch của Đại Càn, so với Ưng vương thì nhiều hơn rất nhiều.
Địa vị trong giang hồ của Đại Càn cũng không cao như vậy.
“Gốc rễ của Liên minh người tu chân là đại tông môn, là những người tu hành trong những đại tông môn đó. Mỗi người bọn họ đều là một vũ khí. Nếu triệt để giải thể bọn họ, không còn trói buộc, bọn họ sẽ trở thành kẻ xấu siêu cấp khủng bố. Đại Càn không thể chịu được sức ép này.”
Nghe được Nguỵ Quân nói như vậy, Bạch Khuynh Tâm cười khổi nói: “Nếu theo ngươi nói, sau khi Liên minh người tu chân bị diệt thì sẽ càng thêm nguy hiểm?”
“Sự thật chính là như thế, dã thú bị thương mới là nguy hiểm nhất.”
Ở phương diện này, Nguỵ Quân và Tô Lang Gia có cùng phán đoán.