Bắt Buộc Phải Chết, Vì Nước Hi Sinh Thân Mình! (3)
Long tộc không còn xuất hiện ở nhân gian tàn sát bừa bãi nữa. Thậm chí còn dùng long khí bảo hộ cho hoàng thất chính thống của nhân tộc. Từ đó mới ràng buộc mối quan hệ của bọn họ lại với nhau
Cho nên hoàng đế ở nhân gian còn có danh xưng “Chân long thiên tử.”
Ma Quân nói: “Thánh nhân năm đó tới Long cung giảng đạo lý với Long tộc như thế nào, trong lòng ngươi không biết tí gì sao?”
Ngụy Quân xua tay: “Khẳng định là đều nằm trong sự liệu. Thánh binh của Thánh nhân Nho gia là một thanh kiếm. Thanh kiếm chia làm hai mặt, một mặt khắc chữ “Đức”, một mặt còn lại khắc chữ “Lý”. Cho nên Thánh nhân từ trước đến nay đều là lấy đức thu phục người, lấy lý thu phục nhân.”
Ngụy Quân cảm thấy việc này không có gì sai.
Đạo lý thánh nhân giảng chính là như vậy.
Người ta cũng không hề che giấu.
Cho nên Ngụy Quân cũng biết, tất cả người trong thiên hạ cũng biết. Thánh nhân tới Long cung giảng đạo lý cho Long tộc, khẳng định không phải dùng miệng lưỡi thu phục Long tộc.
“Thánh nhân giết vài tên Long tộc ta có thể đoán được, đánh bại lão long vương ta cũng có thể đoán được. Nhưng mà đưa lão long vương từ nam thành nữ, ta thật sự là không đoán được. Lão sư, ngươi biết không?”
Ngụy Quân hỏi Chu Phân Phương.
Vẻ mặt chu Phân Phương rung động.
“Bên trong điển tịch của Nho gia chưa từng có ghi chép lại.”
“Không ghi lại là chuyện bình thường”. Ma Quân trào phúng nói: “Đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì. Dù sao thế nhân chỉ cần biết Thánh nhân là tốt nhất, đánh bại long vương là được rồi. Về phần đánh bại như thế nào thì không quan trọng.”
“Cho nên, cuối cùng là đánh bại như thế nào?”
Bọn người Ngụy Quân nhìn về phía Ma Quân với ánh mắt tò mò để lãnh giáo.
Chu Quân Phương xem qua rất nhiều điển tịch của Nho gia, nhưng chưa từng có điển tịch nào ghi lại đoạn này.
Nhưng chuyện này, vẫn nên hỏi lão tiền bối Ma Quân thì thỏa đáng hơn.
Ma Quân cũng không che giấu giúp Thánh nhân.
Dù sao cũng không có quan hệ gì với hắn.
“Ban đầu thì giống như các ngươi nghĩ. Thánh nhân đi đến Long cung một chuyến, lột da rút gân bọn Long tộc đã tàn sát bừa bãi ở các quốc gia trên nhân gian, long huyết nhiễm đỏ hơn nửa vùng biển.”
Vẻ mặt Ngụy Quân bọn họ có vẻ bình thản.
Là chuyện đã sớm đoán được.
Không chỉ bọn hắn đoán được mà toàn bộ Nho gia, toàn bộ nhân gian đều đoán được.
Cũng vì cho Long tộc mặt mũi, vì thế nên ngoài mặt bọn họ vẫn đồng ý Thánh Nhân đến Long tộc nói đạo lý.
Nhưng thế nhân đều biết rằng nếu không giết vài con rồng, sao có thể giảng đạo lý.
Không đánh cho Long tộc phục, sẽ chẳng thể nói đạo lý được.
Đây là hành động thường thấy của Thánh nhân, không có gì phải khiếp sợ.
“Giết nhiều tên long tộc như vậy, khẳng định không chết không ngừng. Long cung tức giận nhưng Thánh nhân cũng không phải bất tài. Hắn không phải một mình đến Long cung mà dẫn ba ngàn trợ thủ đi cùng hắn.”
Chu Phân Phương lớn tiếng ho khan hẳn lên, biện minh nói: “Là ba ngàn đệ tử.”
Ma Quân khoát tay áo: “Không quan trọng, ba ngàn đệ tử và trợ thủ.”
Chu Phân Phương không thể phản bác.
Chính xác là ba ngàn đệ tử trợ thủ.
Trong số đó không thể thiếu Bán thánh.
Năm đó với lực lượng như vậy, muốn thay đổi triều đại thì chỉ trong vài phút. Chẳng qua chí hướng của Thánh nhân không ở đây.
“Các ngươi cũng biết, tuy thân thể và chiến lực của Long tộc mạnh mẽ, nhưng mà cũng không có bao nhiêu con rồng. Nho gia không giống vậy, rất nhiều người. Ba ngàn trợ thủ ùa lên, lại thêm vài cái trận pháp.”
Ma Quân chậc chậc một tiếng: “Nhưng thật ra Long tộc cũng không thua, mà là trực tiếp bị dọa sợ rồi.”
Ngụy Quân tỏ vẻ thấu hiểu.
Long cung có nội tình của Long cung.
Dù sao cũng tác chiến trên đất của mình.
Không có khả năng thua.
Nhưng mà muốn thắng, cũng là một chiến thắng cực kỳ thảm thiết.
Thêm nữa, ba ngàn Song hoa hồng côn… Ai ai không sợ?
Mỗi vị Nho gia trên thế giới này đều có Hạo Nhiên Chính Khí.
Cho dù là những Nho sinh không biết pháp thuật trong kiếp trước của Nguỵ Quân. Thời Xuân Thu Khổng Tử chu du các nước, dẫn theo ba ngàn thanh niên trai tráng, tiểu quốc kia cũng không dám trêu chọc.
Một lời không hợp đã diệt ngươi, ai dám trêu trọc?
Vì sao Khổng Tử có thể đi chu du các nước giảng đạo trong thời kì chiến hoả liên miên?
Ngươi thực sự nghĩ là dựa vào một đóa hoa sen sao?
“Cho nên Long cung mới muốn cùng Thánh nhân nói chuyện?” Ngụy Quân hỏi.
“Đúng vậy. Lão long vương muốn cùng Thánh nhân nói chuyện, nhưng sau đó Thánh nhân bắt đầu ra điều kiện. Nhưng chuyện này chạm vào nghịch lân của lão Long vương.” Ma Quân nói: “Ý của Thánh nhân, thật ra chính là muốn Nhân tộc có thêm một trợ thủ, Long tộc khẳng định không muốn.”
Ngụy Quân gật gật đầu.
Chuyện này ai cũng không muốn.
“Về sau Thánh nhân lại cho một con đường, chính là như bây giờ. Để cho Nhân tộc và Long tộc hợp tác với nhau. Long tộc được hưởng thụ sự cung phụng của Nhân tộc, mà Nhân tộc nếu gặp phải chuyện nguy hiểm thì Long tộc cũng phải đứng ra giúp đỡ Nhân tộc.”
“Nhưng lão long vương vẫn không đồng ý như trước.”
“Dù sao cho dù là như hiện tại, Long tộc cũng khó mà trợ giúp Nhân tộc khi hiểm nguy.”
“Cho nên cuối cùng vẫn nên ra tay thôi. Thánh nhân và lão long vương đấm nhau. Lão long vương ngoan cố, đối với Thánh nhân là trừ phi ngươi đánh chết ta, nếu không thì Long tộc tuyệt đối không thỏa hiệp. Nhưng nếu ngươi đánh chết ta, Long tộc sẽ càng không thỏa hiệp, sẽ báo thù.”