Bắt Buộc Phải Chết, Vì Nước Hi Sinh Thân Mình! (5)
Sự khác biệt về thẩm mỹ của mỗi giống loài quả thực rất lớn.
Phương diện này Ngụy Quân quả thật không hiểu được.
Ma Quân trừng mắt nhìn rồi nói: “Đừng nóng vội, ngươi cứ tiếp tục xem đi.”
Ngay sau đó, con rồng trên bức thủy mặc bắt đầu biến hóa.
Từ một con rồng, từ từ biến thành một người.
Dáng người thướt tha.
Vòng eo kia thì nhỏ gọn.
Mái tóc trắng màu bạch kim, điểm thêm vài phần phong tình kì lạ.
Ánh mắt Ngụy Quân sáng rực lên: “Sao lại có thể. Lão long vương lại có thể xinh đẹp như vậy. Bóng lưng này ta cho hắn chín điểm.”
Thiếu một điểm, là sợ hắn kiêu ngạo.
Khóe miệng Ma Quân giật giật.
Cốc.
Sau đó, lão long vương xoay người lại.
Ngụy Quân sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng che mắt mình lại.
“Mắt ta mù rồi.”
Ngụy Quân cảm thấy cực kỳ thống khổ.
Chu Phân Phương và Bạch Khuynh Tâm đồng thời cười thành tiếng.
Ma Quân nói :”Chín phần nữ cảm giác như thế nào?”
Ngụy Quân: “Thiệt hay giả? Lão long vương thực sự thành như vậy? Sao có khả năng? Vì sao lão lại như vậy?”
Nhìn bóng lưng, hắn cứ ngỡ Thiên tiên.
Kết quả nhìn thấy mặt, kiều bích la điện hạ xuất hiện.
Hơn nữa là kiều bích la đã già.
Nếp nhăn trên mặt như khe rãnh, như nói rõ ràng với Ngụy Quân về độ tuổi.
Ai có thể chịu được điều này?
Ma Quân cũng muốn cười.
“Hắn thật sự thành như vậy sao? Thánh nhân giống như đã hủy đi khả năng lưu giữ nhan sắc của hắn, để lại cho hắn một khuôn mặt trải qua tang thương về nă tháng dài đằng đẵng.”
Ngụy Quân một lần nữa mở to mắt, nhìn về phía khuôn mặt tuổi già sức yếu của lão long vương kia, không thể không đồng ý với phán đoán của Ngụy Quân.
Quả thật.
Đây là một khuôn mặt tràn ngập câu chuyện xưa cũ.
“Cơ Soái hẳn là thà chết không theo?”
Ngụy Quân đoán được câu trả lời đầy thuyết phục của Cơ Soái.
Bạch Khuynh Tâm yên lặng nói: “Ta hiểu Cơ Soái.”
Ngụy Quân cũng hiểu.
Nhưng…
“Nếu lão long vương này giữ lời, để cho Cơ Soái hy sinh một chút cũng không phải là không thể.”
Ngụy Quân nghiêm mặt nói: “Vì nước hy sinh thân mình, nghĩa bất dung từ.”
Chu Phân Phương hất khuỷu tay của Ngụy Quân.
Nàng không thể nhịn được nữa.
“Ngụy Quân, ngươi có thể làm con người không.”
“Ta nói thật. Hiện tại ta đã hiểu vì sao Hải Hậu không có chuẩn bị đề phòng Long cung đâm sau lưng. Hiển nhiên Hải hậu đoán được tình hình hiện tại, nếu không đã sớm tăng thêm binh ở Long cung.”
Hải quân ở Tây Đại Lục phát triển hơn so với Đại Càn.
Nhưng mà Tây Đại lục không có dấu hiệu phân binh.
Quân đội cũng luôn tăng binh về phía bên Đại Càn.
Bọn họ không lo lắng Long cung xảy ra vấn đề sao?
Vấn đề này, Nguyên Minh Chủ cũng đang hỏi Hải Hậu.
Nhưng Hải Hậu chỉ mỉm cười.
“Không có vấn đề gì.”
“Không có vấn đề gì?” Nguyên Minh Chủ nhíu mày nói: “Ngươi xác định?”
“Ta xác định, không có vấn đề gì.”
“Vì sao mà ngươi tự tin đến vậy?”
Nguyên Minh Chủ biết rằng minh hữu đang lo lắng.
Sau khi tổng đàn Liên minh người tu chân bị phá hủy, liên tiếp có môn phái tuyên bố rời khỏi Liên minh người tu chân.
Cho đến bây giờ, Liên minh người tu chân trên thực tế đã muốn giải thể.
Tuy các đại tu của các môn phái đều còn ở lại, lực lượng trung tâm của Liên minh người tu chân lúc trước vẫn còn ở đó.
Nhưng bọn họ đang bị suy yếu là chuyện không thể chối cãi.
Nguyên Minh Chủ không phải là không có tình người.
Hắn muốn trả thù.
Đương nhiên, muốn trả thù thì đầu tiên phải loại bỏ các môn phái nhỏ.
Tô Lang Gia đã làm đúng.
Chia sẻ nguy hiểm.
Trẻ nhỏ mà cầm nhiều tiền ở phố phường nhộn nhịp, đó chính là tìm chết.
Nguyên Minh Chủ bọn họ đã chuẩn bị để ra tay với người tu hành của môn phái nhỏ.
Vào ngay lúc này, Hải Hậu lại liên hệ hắn.
Hải Hậu tỏ vẻ nàng sẽ thực hiện một cuộc đánh cược khác.
Hơn nữa đề nghị Nguyên Minh Chủ tập trung lực lượng, tạm thời không cần công kích để loại bỏ môn phái nhỏ, chuyển mục tiêu làm suy yếu Đại Càn.
Đối với chuyện này Nguyên Minh Chủ tỏ vẻ khó hiểu.
Hải Hậu giải thích cho Nguyên Minh Chủ về điều hắn lo lắng:
“Ta có nói qua với lão Long vương rồi.”
Nguyên Minh Chủ gật gật đầu.
Hải Hậu và Long tộc khẳng định có liên hệ, điểm này không hề kỳ quái.
Lúc trước Hải Hậu tham chiến thắng nhiều trận liên tiếp, có Long tộc tham chiến là nguyên nhân rất quan trọng.
Mặc dù nàng có hơi rung động khi nói chuyện với lão Long vương, nhưng mà Nguyên Minh Chủ có thể chấp nhận.
“Còn gì nữa.”
Chỉ có bấy nhiêu, không đủ để thuyết phục hắn.
“Thật ra lão Long vương rất hận Thánh nhân Nho gia.” Hải Hậu nói.
Nguyên Minh Chủ tiếp tục gật đầu: “Không kỳ quái. Năm đó khẳng định Thánh nhân Nho gia từng hung hăng giáo huấn hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn cúi đầu. Hơn nữa thời điểm chiến tranh vệ quốc, Long cung vẫn là đứng ở phía Đại Càn.”
“Khi đó lão Long vương không chuyển chiến tuyến.” Hải Hậu nói: “Do Long cung và người của Thánh nhân Nho gia đã đạt thành ước định. Long tộc phải đứng ở phía Nhân tộc. Nhưng mà Nguyên Minh Chủ chớ quên, Nhân tộc ở Đại Càn là Nhân tộc, Nhân tộc ở Tây Đại lục chúng ta cũng là Nhân tộc, bao gồm Nhân tộc ở Liên minh người tu chân các ngươi cũng là Nhân tộc.”
Ánh mắt Nguyên Minh chủ nhíu lại.
“Có ý tứ. Ngươi tiếp tục đi.”
“Lão long vương nhất quyết muốn trả thù Thánh nhân Nho gia, trả thù Nho gia. Nhưng mà lúc trước hắn không có cơ hội. Hiện tại ta cho hắn cơ hội đứng bên cạnh ta, ta sẽ giúp hắn diệt Nho gia.”
Nguyên Minh Chủ bỗng nhiên ý thức được một chuyện : “Thời điểm chiến tranh vệ quốc Nho gia gặp phải chèn ép, cũng là do nguyên nhân này?”