Bắt Buộc Phải Chết, Vì Nước Hi Sinh Thân Mình! (6)
Khóe miệng Hải Hậu nhếch lên: “Minh chủ là người thông minh, chuyện này cũng có ít người biết, chỉ sợ ngay cả Càn đế cũng không biết. Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không lần nữa trọng dụng Nho gia. Khi hắn trọng dụng Nho gia một khắc, đó cũng là lúc Long Cung cũng cách xa Đại Càn.”
Nguyên Minh Chủ rõ ràng.
Rất nhiều chuyện đều bắt đầu sáng tỏ ra.
Trách không được năm đó chiến tranh vệ quốc còn chưa chấm dứt, Đại Càn đã vội vã giết lừa doạ khỉ đối với Nho gia.
Loại hành vi này thật ra có chút ngu xuẩn.
Cho dù có mới nới cũ, thì cũng phải dùng sau chiến tranh mới đúng.
Nhưng Đại Càn lựa chọn ngay lúc chiến tranh.
Ngụy Quân đã điều tra qua chuyện này.
Từ trong miệng Thượng Quan Thừa tướng, Cơ Soái, Lục Khiêm, bao gồm cả đám người Mặc gia, Ngụy Quân xem như đã tra ra được một phần chân tướng.
Nho gia năm đó quá cường thế, cho nên có rất nhiều người phản đối, cuối cùng thì bị có mới nới cũ.
Nhưng mà Ngụy Quân không tra ra được toàn bộ chân tướng.
Bởi vì chân tướng sâu trong đó, Đại Càn không muốn có người biết.
Ba đầu sỏ cũng không biết gì.
Ngay cả Càn đế cũng không biết.
Ngụy Quân đương nhiên cũng không điều tra ra.
Tiên đế mang chân tướng thật sự vào trong cùng với quan tài.
Nguyên Minh Chủ hồi tưởng lại, thời gian lúc trước Long tộc tuyên bố tham chiến, quả thật là Đại Càn có ra tay với Nho gia.
Ở giữa hai doanh trại Long tộc và Nho gia, tiên đế lựa chọn Long tộc.
Từ kết quả mà nói, tiên đế hẳn là đã lựa chọn đúng.
Bởi vì chiến tranh vệ quốc, dù sao vẫn là Đại Càn thắng.
Nhưng mà tất cả chuyện này, Càn đế vẫn là không biết.
Hắn mời Nho gia trở về.
Cũng bởi vậy, hắn cũng không có ý thức được, việc này chẳng khác nào đẩy Long cung ra xa.
“Cho nên, Long cung xác định đứng ở bên chúng ta?”
“Đúng vậy. Đây mới là nguyên nhân chính khiến Long cung trở mặt với Đại Càn.” Hải Hậu nói: “Ta không có năng lực lớn như vậy, tất cả chuyện này đều đến từ thù hận của lão Long vương.”
“Không có khả năng, Đại Càn không hóa giải thù hận với Long vương sao?” Nguyên Minh Chủ nói.
Hải Hậu tựa như đang nghĩ tới gì đó rồi cười lắc đầu nói: “Không có khả năng. Cơ Trường Không sẽ không có tinh thần hy sinh như vậy.”
"Có ý gì?"
“Khả năng lão long vương có ý tứ với Cơ Trường Không. Nhưng Cơ Trường Không tuyệt đối không cùng lão Long vương giảng hòa.”
“Đợi một chút. Lão long vương có khả năng là có ý tứ với Cơ Trường Không?”
Nguyên Minh Chủ cũng chết lặng như Ngụy Quân.
“Lão long vương không phải nam sao?”
“Đây là một câu chuyện cũ rất dài.”
“Ngươi cứ nói từ từ, ta đủ kiên nhẫn nghe.”
Vì thế Nguyên Minh Chủ đã nghe hết chuyện xưa của lão Long vương.
Hắn cũng sốc cả năm.
“Thánh nhân Nho gia… Khủng bố như vậy.”
Hải Hậu nhìn vẻ mặt khâm phục của Nguyên Minh Chủ, đột nhiên mở miệng nói: “Liệp sát Thánh nhân Nho gia năm đó, Minh chủ có tham gia không?”
“A? Ngươi nói gì?”
Ánh mắt Nguyên Minh Chủ có chút mê mang.
Hải Hậu mỉm cười nói: “Không có gì, đều là chuyện trong quá khứ, không quan trọng. Tóm lại, Cơ Trường Không có thể sẽ không đi theo khuôn khổ. Mặc dù hắn thật sự đi vào khuôn khổ, cũng chỉ làm giảm binh lực của chính mình.”
“Như thế nào?”
“Tuy lão Long vương mạnh mẽ, nhưng thật sự đã già, đại nạn sắp buông xuống. Hơn nữa, thời gian hắn còn sống ngắn hơn so với tưởng tượng của bên ngoài. Bởi vì năm đó Thánh nhân Nho gia trước khi chết, từng đánh hắn thêm một lần nữa. Trong lòng Minh Chủ hẳn là biết rõ.”
Sắc mặt Nguyên Minh Chủ trong nháy mắt tối sầm xuống.
“Hải Hậu, chúng ta là đồng bạn hợp tác, ta không hỏi ngươi nguyên nhân, ngươi cũng không cần sinh sự. Nếu không, ta sẽ cho ngươi hiểu, nơi đây không phải Tây Đại lục.”
Hải Hậu giơ hai tay lên, chủ động xin lỗi: “Là ta sai, xin Minh Chủ tha thứ.”
“Tiếp tục chính sự.”
“Lão long vương già rồi, cũng sắp chết. Long cung hiện tại, xem như nghe theo lời hắn. Nhưng nếu hắn thật sự muốn cùng Đại Càn hợp tác, vậy ta sẽ khiến hắn chết nhanh hơn. Xin Minh chủ yên tâm.”
“Có chắc không?” Nguyên Minh Chủ nhíu mày hỏi.
Hải Hậu tự tin nói: “Trăm phần trăm, thời điểm tất yếu thì ta không ngại tự mình ra tay.”
“Vẫn là đừng cho thần minh ra tay.”
Hứa hẹn của Hải Hậu không làm cho Nguyên Minh Chủ cao hứng, ngược lại làm hắn bắt đầu kiêng kị.
“Một khi sử dụng lực lượng hơn bình thường, đã không có khả năng đoán trước được kết quả. Tốt nhất là khống chế tình hình hoàn toạn. Trong lúc chúng ta khống chế, nếu không giành được chiến thắng thì cũng không nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.”
Nghe Nguyên Minh Chủ nói như vậy, thần sắc Hải Hậu nhìn về phía Nguyên Minh Chủ chợt khẽ biến sắc.
Cùng người lợi hại đàm phán tựa như đi trên miếng băng mỏng. Quan trọng nhất là có thể cự tuyệt được dụ hoặc lớn, đây quả thật là một kẻ địch đáng sợ.
May mắn là, Nguyên Minh Chủ tạm thời không phải là đối thủ của nàng.
Hải Hậu hít sâu một hơi, chủ động giơ tay phải về phía Nguyên Minh Chủ.
“Minh Chủ. Hợp tác vui vẻ.”
Nguyên Minh Chủ trầm ngâm một lát rồi bắt tay với Hải Hậu: “Hợp tác vui vẻ.”
Sử sách đời sau có ghi lại, lần bắt tay hợp tác này của Hải Hậu với Nguyên Minh chủ gọi là “Hợp tác tử vong”!
…
Cùng lúc Hải Hậu đang bắt tay với Nguyên Minh Chủ ra tay với Đại Càn, thì Đại Càn cũng đang thương lượng công việc với Long cung.
Ngụy Quân phát biểu chuyện quan trọng:
“Ta vẫn thường nói, tinh thần phải luôn vì quốc gia mà kính dâng và hy sinh. Ngụy Quân ta vì Đại Càn, có thể nhảy vào biển lửa. Cơ Soái vì Đại Càn hy sinh một chút trinh tiết thân thể của mình, thì có làm sao?”