Từ Xưa Đến Nay May Mắn Của Giáo Binh Luôn Rất Thấp, Riêng Chỉ Triệu Vân Là Nghịch Thiên (3)
Phàm là thứ Trần Già phản đối, bọn họ đều phải kiên quyết ủng hộ.
Phàm là thứ Trần Già ủng hộ, bọn họ phải kiên quyết phản đối.
Hiện tại, Trần Già ủng hộ Ưng vương, phản đối Đại Càn, vậy bọn họ đương nhiên phải làm ngược lại.
Ngô trưởng lão phái phản đối cười lạnh nói: “Tông chủ, Ưng vương, hiện tại chúng ta đang hợp tác với nhau, ba bên đều là minh hữu. Không cần chỉ nghĩ kéo minh hữu xuống nước, có chút ích kỉ.”
Ưng vương và Trần Già nghe Ngô trưởng lão nói vậy, tê rần cả người.
Hai kẻ diễn trò, bị một kẻ địch giáo huấn.
Thế gian này chỗ nào nói lý lẽ?
Ngô trưởng lão không đợi bọn họ đáp trả, tiếp tục nói: “Hơn nữa chuyện các ngươi đề nghị căn bản không có khả năng, không có tới một chút tính thiết thực nào cả. Không sai, quân đội Đại Càn nhiều người, nhưng bọn họ phải cùng tập hợp một chỗ mới có thể phát huy lực lượng của quân trận. Từng binh sĩ đi dò đường, đừng nói là dò đường, một khi vừa tiến vào phạm vi trận pháp, đã lập tức biến thành người chết rồi. Căn bản không có chút tác dụng dò đường nào.”
Câu cuối cùng của Ngô trưởng lão, trên danh nghĩa hoàn toàn thuyết phục được Trần Già và Ưng vương.
Dù sao Ngô trưởng lão cũng nói đúng.
Quân đội Đại Càn mạnh do tập thể.
Thực lực thân thể thua xa Yêu tộc và đệ tử Trường Sinh tông.
Nếu để bọn họ xuất mã một mình, căn bản không qua được tử khí của thi trận, đừng nói là dò đường.
Cho nên, nhiệm vụ dò đường gian khổ này, đến cuối cùng vẫn rơi trên đầu Trường Sinh tông và Ưng vương.
Bọn họ đều tự phái ra mấy chục người và yêu tiến lên dò đường.
Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều trở thành thi cốt của thi trận.
Chuyện này khiến cho Trần Già thật sự nóng nảy.
Tuy hắn muốn đưa đệ tử Trường Sinh tông đi tìm chết, nhưng hắn càng hi vọng Thiên Thi môn bị diệt.
Trực tiếp mạnh mẽ công kích thi trận, thành công hay không chưa nói đến, kế hoạch tiêu diệt Thiên Thi môn của bọn họ chỉ sợ sẽ thất bại.
Đây không phải là kết quả Trần Già muốn thấy.
Nhưng mà hắn không có cách nào khác.
Trần Già thở dài một hơi.
“Xem ra thật sự cần mạnh mẽ công kích rồi.”
Ưng vương cũng bắt đầu nhận mệnh: “Thi trận quả nhiên bất phàm, sinh môn được che dấu cực kỳ bí ẩn. Chúng ta chỉ sợ là sẽ không tìm ra được thật.”
Bọn họ đều buông tha ảo tưởng, chuẩn bị trực tiếp cứng rắn phá trận.
Nhưng vào lúc này, Triệu Vân trước một bước sau một bước, tiến vào vòng vây.
Hơn nữa tại thời điểm bọn Trần Giả còn chưa phản ứng được, trực tiếp bước vào thi trận.
Thấy thế Trần Giả liền biến sắc.
Trong lòng Ưng vương cũng quýnh lên, thảng thốt nói: “Quá lỗ mãng rồi, thực lực của Triệu Vân thật không tồi. Nàng hẳn là nên hội họp cùng chúng ta, cùng nhau thương lượng kế tiếp nên làm gì. Nếu nàng cũng chết trong thi trận, vậy uy lực của thi trận sẽ càng lớn hơn nữa.”
“Không được, chúng ta phải cứu Triệu tướng quân ra.”
Nói chuyện là Ngô trưởng lão của Trường Sinh tông.
“Không thể để cho Triệu Vân tướng quân đi chịu chết được.”
Thậm chí hắn định trực tiếp ra tay.
Nhưng lại bị đại tướng lãnh binh của Đại Càn ngăn lại.
Đại tướng lãnh binh của Đại Càn nhìn thấy Triệu Vân bước vào thi trận, không chỉ không lo lắng, ánh mắt hắn ngược lại còn sáng lên.
Trên mặt cũng hiện ra nét tươi cười.
“Ngô trưởng lão, an tâm chờ một chút.”
“Tướng quân có ý gì?”
“Các vị, đều cầm lấy vũ khí đi. Đi theo sau Triệu tướng quân, chuẩn bị tiến vào Thiên Thi môn chiến đấu.”
Mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn về phía đại tướng lãnh binh của Đại Càn.
Đại tướng lãnh binh của Đại Càn tiếp tục ăn nói bừa bãi: “Các vị yên tâm, Triệu Vân tướng quân là kỳ binh chúng ta sắp xếp. Nàng sẽ dẫn dắt chúng ta tìm được sinh môn, bình an tiến vào Thiên Thi môn.”
Ưng vương cười nhạo nói: “Đúng là người si nói mộng, chuyện cười cho thiên hạ. Chúng ta đều không tìm được sinh môn, Triệu Vân có thể tìm được? Nói đùa gì chứ?”
Tiếng cười của Ưng vương còn chưa dứt thì trong trận đã xảy ra biến hoá.
Đã thấy Triệu Vân bước thấp bước cao, nghiêng ngả lảo đảo. Thế mà lại thông suốt ở trong thi trận, bình an vô sự.
Ưng vương: “…”
Trần Già trợn mắt há hốc mồm.
Đệ tử Trường Sinh tông và thủ hạ Yêu tộc Ưng vương mang đến đều ngây ngốc.
Chỉ có đại tướng lãnh quân của Đại Càn cười ha ha.
“Các vị, đây là Giang Nam đại tướng quân của Đại Càn, Triệu Vân – Triệu Tử Long. Thiên hạ đệ nhất phá trận. Vốn không có trận pháp nào mà Triệu tướng quân không phá được.”
Nếu không sao Triệu Vân lại đột nhiên đến?
Trần Già rút cuộc cũng phản ứng lại.
Mặc dù hắn biết Triệu Vân là người một nhà, nhưng mà thời khắc này, Trần Già sinh ra cảm giác ghen tị mãnh liệt với Triệu Vân.
“Ta hiểu rồi.”
“Tông chủ hiểu cái gì?”
“Nếu may mắn của giáo binh trong thiên hạ là một thạch, thì Triệu Vân độc chiếm mười hai đấu, những giáo binh còn lại nợ hai đấu.”
Trần Già ngửa mặt lên trời thở dài: “Vận khí của Triệu Tử Long thật là thiên hạ vô địch.”
Từ xưa đến nay may mắn của giáo binh đều rất thấp, chỉ có Triệu Vân nghịch thiên.
Đám bọn họ dùng mạng người cũng không tìm được sinh môn ở đâu.
Triệu Vân là một tên mù đường, lại dễ dàng tìm được.
Đây chính là sự khác biệt giữa tù trưởng Châu Phi và hoàng gia Châu Âu.
Giờ khắc này, trái tim của rất nhiều người đã sụp đổ cả rồi.
Nhưng sĩ khí của Đại Càn lại đại chấn một phương.
Triệu Vân đi phía trước phá trận, bọn họ đi sau giết địch.
Lộ trình này, bọn họ đã rất quen thuộc rồi.