Từ Xưa Đến Nay May Mắn Của Giáo Binh Luôn Rất Thấp, Riêng Chỉ Triệu Vân Là Nghịch Thiên (4)
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, theo bước Triệu tướng quân, giết.”
“Giết!”
“Là ai đang náo loạn đó?”
Thiên Thi môn rốt cuộc có người tu hành phát hiện điều không thích hợp.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một khẩu súng ở trước mặt hắn, nhanh chóng khuếch đại.
Phành!
Một người tu hành ngã quỵ xuống đất.
Trong lòng Ưng vương kinh động.
Người tu hành vừa nãy có bảy thành thực lực của hắn.
Nhưng mà lại bị Triệu Vân dùng một chiêu hạ gục rồi.
Đại tướng quân Đại Càn đều mạnh mẽ như vậy sao?
Trần Già cũng thấy một màn này.
Người hâm mộ hắn đủ để chất thành một bức tường.
“Tuỳ Duyên thương pháp, thương thương tuỳ duyên. Thương pháp của Triệu tướng quân quả là danh bất hư truyền.” Trần Già lưu loát nói.
Ưng Vương tò mò nhìn về phía Trần Già, cất tiếng hỏi: “Tuỳ Duyên thương pháp rất lợi hại sao?”
Trần Già buồn bã nói: “Ngoại trừ Triệu Tử Long, toàn bộ giáo binh sử dụng Tuỳ Duyên thương pháp đều chết hết rồi.”
Ưng Vương: “…”
Kẻ này sao lại khủng bố như vậy.
Thực lực thực sự của Ưng vương thực ra mạnh hơn Triệu Vân.
Dù sao danh xưng Yêu Hoàng chính là thứ chứng minh thực lực, Ưng vương là Yêu có thực lực đứng thứ hai.
Thời kỳ đỉnh phong, thực lực của Ưng vương thậm chí sinh ra uy hiếp đối với Yêu Hoàng.
Yêu Hoàng đánh Đao thần tựa như đang đánh cháu mình vậy, nhưng lại có chút kiêng kị Ưng vương.
Có thể thấy, Ưng vương có thực lực không tầm thường.
Tuổi tác của Triệu Vân vẫn bày ở đó, nếu thực lực của nàng muốn vượt qua Ưng vương, cơ bản là chuyện không có khả năng.
Cho dù là Ưng vương từng bị trọng thương.
Nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Triệu Vân trên chiến trường, Ưng vương không thể không thừa nhận, hắn có chút sợ hãi Triệu Vân.
Tuy nhiên, nếu so sánh hẳn lên thì thực lực của Triệu Vân cũng chỉ như vậy.
Nhưng công kích cực kỳ bạo liệt của Tuỳ duyên thương pháp, thực sự khiến bọn họ dè chừng…
Ngươi vĩnh viễn không thể biết thương pháp của Triệu Vân có bao nhiêu uy lực.
Thứ không biết rõ này, rất dễ khiến người khác sợ hãi.
Cũng may Ưng vương không cần sợ hãi.
Cần sợ hãi là người tu hành của Thiên Thi môn.
“Địch tập kích!”
Người tu hành của Thiên Thi môn cuối cùng cũng phản ứng lại.
Bọn họ có chút bối rối.
Dù sao thi trận cũng không phản ứng gì, việc này rất không khoa học.
Hoàn toàn khiến cho bọn họ không kịp đề phòng.
Mặt khác, Thiên Thi môn đã hơn một ngàn năm nay không bị công kích đến sơn môn rồi.
Đừng nói là đệ tử trẻ tuổi.
Mặc dù là trưởng lão dày dặn kinh nghiệm, cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này.
Cho nên khi đối mặt với công kích bất thình lình, lúc ban đầu bọn họ căn bản không có khả sức phản khán.
Phòng ngự như vậy, trước mặt danh tướng có danh xưng Âu hoàng như Triệu Vân quả thực chính là giấy.
Tiến quân thần tốc.
Nhất kích đã phá.
Thật ra cho tới bây giờ, Triệu Vân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng không quan trọng.
Nàng thấy được biển hiệu của Thiên Thi môn, thì đã biết nơi này là sơn môn của Thiên Thi môn.
Lại thấy được quân đội Đại Càn đang chuẩn bị ra tay với Thiên Thi môn.
Một khi đã như vậy, còn cần suy nghĩ sao?
Cứ giết là xong.
“Các huynh đệ, theo ta xông lên.”
Triệu Vân đương nhiên xông lên trước tiên.
Sau đó, quân đội Đại Càn gắt gao theo sát phía sau nàng.
Tất cả rất dễ dàng thuận lợi.
Mười phần hài hoà.
Đệ tử Trường Sinh tông và nhóm tiểu yêu Ưng vương dẫn dắt sau khi thấy một màn như vậy, đều có chút tự xấu hổ.
Chính quy.
Chuyên nghiệp.
So sánh bọn họ với quân đội Đại Càn, thật sự là rất nghiệp dư.
Đều là người cần mặt mũi, hoặc là yêu cần mặt mũi.
Bọn họ cũng không muốn bị Đại Càn bỏ quá xa.
Cho nên bọn họ cũng theo sau Triệu Vân vạch ra một đường sống, ngang nhiên khởi xướng tiến công Thiên Thi môn.
Lúc này đây, không một ai nương tay lưu thủ.
Thiên Thi môn vốn không dễ đối phó. Nếu tiếp tục bảo toàn thực lực thì thật là ngu xuẩn.
Hơn nữa Triệu Vân thống lĩnh quân đội Đại Càn xung phong liều chết ở phía trước, chặn đứng đại bộ phận công kích của Thiên Thi môn.
Dưới loại tình huống này, nếu bọn họ còn không ra tay, chính bọn họ cũng không giải thích được.
Vì thế, đệ tử Trường Sinh tông và đại quân Yêu đình khai hoả tất cả hoả lực.
Thiên Thi môn không tiếp tục bại lui, nhưng áp lực quả thực rất lớn.
Nội bộ Thiên Thi môn bắt đầu tỉnh táo lại.
Một khối thi thể cổ xưa, từ trong ngủ say tỉnh lại.
Đây mới thực sự là bệnh chết ngủ trong Kinh toạ nhắc đến.
Chính trong lúc này, Trần Già và Ưng vương chỉ nhìn thấy Triệu Vân dẫn theo đại quân, một lần nữa giết trở về.
Sau đó cũng không quay đầu tiếp tục giết về phía sau tiếp.
Đệ tử Trường Sinh tông và Ưng vương đang ở cùng một chỗ, đối mặt với toàn bộ địch nhân.
“Giết.”
“Xông lên.”
Triệu Vân đoạt hết tất cả quái của bọn họ.
Ưng vương mười phần bức bối.
“Triệu…tướng quân khách khí như vậy sao?”
Hắn cho rằng lần tác chiến này, kế hoạch chính là Triệu Vân xuất lĩnh quân đội Đại Càn xung phong liều chết ở phía trước. Yêu đình bọn họ và đệ tử Trường Sinh tông ở hậu phương phối hợp tác chiến và bảo vệ. Quan hệ hợp tác tốt đẹp.
Tuy nhiên như vậy có chút mất mặt. Nhưng luận đánh trận, bọn họ quả thật không chuyên nghiệp bằng Triệu Vân.
Ưng vương đã cam chịu loại phương thức tác chiến này.
Không nghĩ tới, Triệu Vân dẫn dắt quân đội Đại Càn, không chỉ làm chủ lực, mà còn quay lại giúp bọn họ xử lý tiểu binh.
Hoàn toàn không cần bọn họ làm bất cứ chuyện gì.