Ngươi Có Thể Huyết Tẩy Nhưng Ta Vĩnh Viễn Không Chịu Thiệt! (1)
Chuyện này làm Ưng vương cảm thấy bản thân có chút không biết xấu hổ.
Nhưng mà ngay lúc này, sắc mặt các trưởng lão Trường Sinh tông đột nhiên biến dạng.
“Đáng chết.”
“Tản ra.”
Muộn rồi.
Phành!
Hai xác ướp cổ xuất hiện trên mặt đất trống rỗng, sau đó bắt đầu ra tay tàn sát.
Hơn nữa phương hướng hai bộ xác ướp này ra tay cũng rất đối xứng với nhau.
Một con nhắm ngay Trường Sinh tông.
Một con nhắm ngay Ưng vương và thủ hạ của hắn.
Về phần Triệu Vân và quân đội Đại Càn, được Trường Sinh tông và thủ hạ của Ưng vương che chắn rồi.
Trận hình nháy mắt biến hoá.
Quân xung phong biến thành Trường Sinh tông và yêu đình.
Phối hợp tác chiến ở hậu phương biến thành Triệu Vân và quân đội Đại Càn.
Vì thế, lần này đến phiên đệ tử Trường Sinh tông và quân đội Yêu đình trực tiếp giáp mặt với thực lực chân chính của Thiên Thi môn.
Chỉ có thể nói là…một hồi huyết chiến.
Ánh mắt muốn giết người của Ưng vương cũng biến thành đỏ rồi.
Mặc dù hắn có hiệp nghị với Đại hoàng tử, nhưng hắn bị Triệu Vân chọc tức đủ rồi.
“Họ Triệu, ngươi muốn chết. Dám tính kế bổn vương.”
Hắn nghĩ Triệu Vân đang cố ý chơi bọn họ.
Đánh nhỏ trước, sau đó hấp dẫn lão quái xuất hiện thì nháy mắt trốn chạy, để bọn họ gánh trách nhiệm.
Từ tình hình thực tế mà nói, quả thật chính là như vậy.
Nhưng Trần Già sau khi đẩy lui một xác ướp của Thiên Thi môn thì cười khổ nói: “Ưng vương, ngươi hẳn là hiểu lầm Triệu tướng quân rồi.”
“Ta hiểu lầm nàng ta? Nàng ta chính là một nữ nhân tham sống sợ…”
Chữ “Chết” Ưng vương còn chưa nói xong, đã thấy Triệu Vân một người một thương, lại một lần nữa giết trở về.
Hơn nữa Tuỳ duyên thương pháp bạo kích, nháy mắt giải quyết một trưởng lão của Thiên Thi môn đang có ý đồ đánh lén hắn.
Sau đó Triệu Vân cũng không quan tâm Ưng vương, trực tiếp xâm nhập vào trung tâm của đệ tử Thiên Thi môn.
Quân đội Đại Càn cũng ai làm việc nấy, kết thành quân trận, phối hợp với Triệu Vân.
Ưng vương hoàn toàn ngơ rồi.
“Nàng…nàng…nàng sao lại trở lại rồi?”
Trần Già buồn bã nói: “Lúc nãy ta vẫn mải suy nghĩ, lúc trước Triệu Vân cứu đích tử của Long cung Long công chủ. Rõ ràng đã cứu ra rồi, sao lại muốn quay lại giết cho bằng được? Còn phải quay lại đến bảy lần.”
“Vì sao?”
Ưng vương đến bây giờ cũng không rõ ràng.
Trần Già nói: “Có khả năng nàng bị mù đường mà thôi.”
Ưng vương: “…”
Đây là đáp án không ai ngờ tới.
Nhưng sau một lần Triệu Vân giết trở về lần nữa, Ưng vương tin rồi.
Giống như chỉ có nguyên nhân này mới có thể giải thích được.
“Cái đệch.”
“Nữ nhân này thật là một kỳ nhân.”
“Nhưng thương pháp của nữ nhân này thật tốt.”
“Các con, cùng bổn vương giết tới. Đừng để thua kém quân đội Đại Càn.”
Tuy phương hướng của Triệu Vân phi thường mờ mịt, làm hắn mười phần khó chịu. Nhưng ai cũng phải thừa nhận, Triệu Vân thật sự dũng mãnh.
Hơn nữa lực sát thương tạo nên cũng rất mạnh.
Hiện tại Yêu đình và đệ tử Trường Sinh môn cộng lại đều không tạo thành sát thương lên Thiên Thi môn nhiều bằng quân đội xung phong Triệu Vân dẫn dắt. Quả thật quân đội của Triệu Vân giết được nhiều đệ tử Thiên Thi môn hơn.
Sau khi xác định Triệu Vân không phải đang hố hắn, Ưng vương hoàn toàn buông bỏ kiêng kị. Kêu gọi tiểu đệ Yêu đình toàn lực xuất kích.
Đệ tử Trường Sinh tông sau khi nhìn thấy sự dũng mãnh của Triệu Vân, sĩ khí đại chấn.
Vì thế, chiến cuộc phát triển theo một chiều hướng quái dị.
Ở phương diện tác chiến, quân đội Đại Càn hoàn toàn thắng Liên minh người tu chân.
Dù sao, quân đội Đại Càn cũng có kỷ luật rất nghiêm minh.
Mà người tu hành do Liên minh người tu chân đào tạo ra. Tự do và thân thể mạnh mẽ mới là đích đến bọn họ theo đuổi.
Cho nên bọn họ chỉ là 1, không làm 1 + 1 bằng 2 được.
Cũng bởi vậy, dưới tình huống Triệu Vân nắm chiến cuộc trong tay, Thiên Thi môn luôn bị dắt mũi mà đi.
Ưng vương và một đám yêu binh, cộng thêm đệ tử Trường Sinh tông toàn lực xuất kích. Mà Triệu Vân Đông một búa, Tây một gậy, nhìn thì như đánh lộn qua lộn lại, nhưng lại phân tán đệ tử Thiên Thi môn thành bốn phương tám hướng.
Nếu cẩn thận chú ý, sẽ phát hiện khi Triệu Vân tách đệ tử Thiên Thi môn ra. Trong đó có Thất Thành Đô rơi vào vòng vây của Ưng vương và Trần già.
Nhìn như là một hồi loạn chiến.
Nhưng danh tướng trong hỗn loạn lại thể hiện bản lãnh chiến thắng.
Thuộc tính mù đường không thể sửa đổi.
Nhưng nhiều năm như vậy, Triệu Vân dựa vào thuộc tính mù đường của mình, cũng sớm luyện ra được kĩ năng. Bằng không nàng đã không làm được Đại tướng quân của Đại Càn.
Nửa canh giờ sau, Ưng vương ngửa mặt lên trời cười to: “Sảng khoái, thật sự là sảng khoái mà. Triệu Vân, bổn vương nhận ngươi làm bằng hữu. Phối hợp cùng ngươi thật sảng khoái.”
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được, thì ra đánh trận có thể dễ dàng như vậy.
Từ trước đến nay Ưng vương đánh trận, nhưng chưa từng dùng đến binh pháp.
Cứ cậy mạnh là xong việc.
Triệu Vân bĩu môi khinh thường.
Nàng không muốn nói chuyện cùng người hay yêu không có não.
Một đám mãng phu.
Không giống Triệu Vân nàng, nàng là người dựa vào đầu óc để kiếm cơm.
Tiếp tục dùng Tuỳ duyên thương pháp chém rớt đầu một trưởng lão Thiên Thi môn. Trong lòng Triệu Vân bỗng run lên, tóc gáy toàn thân dựng đứng, đại não cảnh báo điên cuồng.
Đây là trực giác của một Đại tướng quân thân kinh bách chiến.
Cũng là trực giác cơ bản của Âu hoàng.
Loại trực giác này nhiều lần giúp nàng tránh khỏi nguy hiểm.