Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1292 - Chương 1292. Ngươi Có Thể Huyết Tẩy Nhưng Ta Vĩnh Viễn Không Chịu Thiệt! (2)

Chương 1292. Ngươi Có Thể Huyết Tẩy Nhưng Ta Vĩnh Viễn Không Chịu Thiệt! (2) Chương 1292. Ngươi Có Thể Huyết Tẩy Nhưng Ta Vĩnh Viễn Không Chịu Thiệt! (2)

Ngươi Có Thể Huyết Tẩy Nhưng Ta Vĩnh Viễn Không Chịu Thiệt! (2)

Triệu Vân rất nhanh nhìn quanh bốn phía Thiên Thi môn, trong lòng hơi trầm xuống, nhưng sắc mặt lại không biểu hiện gì. Ngược lại vẫn dẫn quân dũng mãnh xung phong về phía trước.

Thương ra như rồng, kẻ địch tan tác. Quả nhiên là tư thế hiên ngang oai hùng không thể địch nổi.

Giờ khắc này, tư thế oai hùng của Triệu Vân trên chiến trường khiến cho nhiều đệ tử Trường Sinh tông say mê.

“Lợi hại.”

“Quá lợi hại rồi.”

“Không hổ là nữ tướng quân lợi hại nhất Đại Càn.”

“Thương này của nàng chỉ có hai mươi năm công lực, nhưng ta không ngăn cản được.”

“Chuyện này cũng cuốn hút người rồi.”

“Sư huynh, ta cảm thấy ta yêu rồi.”

“Lăn qua một bên, đây là sư tẩu của ngươi.”

Triệu Vân dẫn dắt quân đội Đại Càn, nhận lấy đại bộ phận công kích của Thiên Thi môn.

Thế cho nên không ít đệ tử Trường Sinh tông có thời gian hàn huyên nói chuyện.

Tại thời điểm bọn họ thảo luận, sâu bên trong Thiên Thi môn, cũng có một số người đang thảo luận về Triệu Vân.

“Nữ tướng đệ nhất Đại Càn, nữ nhân khó mà lường được, Triệu Vân, Triệu Tử Long. Quả là danh bất hư truyền.”

“Quả thật rất lợi hại, thực lực của nàng tuy chỉ có như vậy. Nhưng một khi Tuỳ duyên thương pháp bắt đầu bạo kích, lão phu cũng có chút sợ hãi. Thật sự không thể nắm chắc có thể tiếp được công kích của nàng hay không.”

“Triệu Vân khẳng định lợi hại, nếu không đã không thể trở thành Đại tướng quân của Đại Càn. Nhưng mặc cho Triệu Vân có lợi hại đi nữa, ở trước mặt Minh chủ cũng chỉ có thể cam bái hạ phong.”

Huyễn Nguyệt nhìn về phía Nguyên Minh chủ bên cạnh, ánh mắt khâm phục mười phần rõ ràng.

“Minh chủ, sao ngươi đoán được bọn họ sẽ hạ thủ với Thiên Thi môn?”

Nguyên Minh chủ cười không chút tiếng động.

“Đoán.”

“Đoán?”

“Đúng vậy, chính là đoán. Hơn nữa rất dễ dàng đoán được. Tô Lang Gia không lấy đi toàn bộ Liên minh người tu chân, mà phân một nửa cho các tông môn. Chính là muốn chúng ta dời lực chú ý lên người các môn phái nhỏ.”

Chiêu này của Tô Lang Gia là dương mưu, Nguyên Minh chủ có thể đoán được cũng không kỳ quái.

Những người khác cũng không bất ngờ.

Nguyên Minh chủ tiếp tục nói: “Chúng ta chậm chạp không động thủ, phía Đại Càn bên kia khẳng định sẽ biết chuyện tình không thích hợp. Dù sao quản sự hiện tại của Đại Càn đã không phải là Càn đế.

“Bọn họ khẳng định sẽ đoán chúng ra sẽ ra tay với Đại Càn. Hơn nữa sẽ liên thủ với Hải Hậu của Tây đại lục. Quả thật chúng ta cũng sẽ làm như vậy.”

“Đổi vị trí một chút, nếu ta là chủ sự của Đại Càn, đối mặt với tình huống Liên minh người tu chân liên thủ với Tây đại lực. Đội quân chủ lực của Đại Càn lại bị kiềm chế ở Long cung. Ta nhất định sẽ không hy sinh vô nghĩa, mà sẽ lựa chọn buông tha một số thành trì, sau đó tranh thủ bù lại từ các phương diện khác.”

“Biện pháp tốt nhất, chính là đánh Thiên Thi môn.”

“Tấn công địch tất phải cứu. Một khi bọn họ tấn công Thiên Thi môn, ta bắt buộc phải lựa chọn. Cứu viện Thiên Thi môn thì bọn họ sẽ có dư lực đi đối kháng Hải Hậu. Không cứu viện, bọn họ sẽ thật sự đánh hạ Thiên Thi môn.

“Đây là chuyện rất dễ dàng đoán được, không phải sao?”

Những người tu hành khác hai mặt nhìn nhau.

Từ miệng Nguyên Minh chủ nói ra, cảm giác quả thật không khó đoán.

Nhưng nếu Nguyên Minh chủ không nói ra trước, bọn họ thật sự không đoán được.

“Minh chủ, không phải chúng ta đã đáp ứng liên thủ với Hải Hậu sao? Kết quả hiện tại chúng ta chọn mai phục ở Thiên Thi môn, chỉ sợ sẽ ảnh hướng đến kế hoạch của Hải Hậu.”

Nguyên Minh chủ lãnh đạm nói: “Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, liên quan gì đến chúng ta? Chỉ cần chúng ta có thể giữ lại toàn bộ địch tiến đến đây, thì đó chính là một thu hoạch lớn. Hợp tác cùng Hải Hậu, cũng chưa chắc có thu hoạch lớn như vậy.”

“Minh chủ nói rất đúng, kể hoạch của Hải Hậu, người có lợi là Tây đại lục. Lúc này chúng ta một lưới bắt hết những người này, người có lợi mới là chúng ta. Nếu có thể có tù binh là Triệu Vân, Trần Già và Ưng vương, vậy thì càng tốt rồi.”

Đến lúc đó Hậu quang phải bồi thường là một con số khổng lồ.

Đánh trận rất tốn tiền.

Nhưng chỉ cần thắng, khéo léo một chút là có thể có được một món lãi kếch xù.

Đại đa số người tu hành đều hiểu rõ đạo lý này.

Cho nên Nguyên Minh chủ vừa triệu tập, tất cả bọn họ đều đã đến đây cả.

“Minh chủ, đại trận luân hồi cần có bao nhiêu thời gian nữa mới có thể khởi động?”

“Sắp rồi, dựa theo tiến độ hiện tại, cần thêm ba phút nữa là Đại trận luân hồi có thể hoàn toàn khởi động, phong toả Thiên Thi môn. Để cho những kẻ này lên trời không có đường, xuống đất cũng không có cửa, chỉ có thể nhập vào luân hồi của ta.”

Trong mắt Nguyên Minh chủ loé ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hôm nay hắn lừa quân vào rọ.

Một khi Đại trận luân hồi hoàn toàn mở ra, không có góc chết.

Nếu muốn phá trận, chỉ có thể dùng lực phá.

Nhưng cho dù Triệu Vân có Tuỳ duyên thương pháp, cũng không có đủ khả năng này.

Đó chính là tuyệt cảnh.

Nguyên Minh chủ bọn họ chính là đang đợi thời điểm đó rồi cùng nhau ra tay. Hoàn toàn giữ nhóm người này lại.

“Không nghĩ tới Triệu Vân lại đến đây. Nếu không có Triệu Vân, Đại trận luân hồi hiện tại đã đủ để trấn áp những người này. Bon họ sẽ không tìm thấy sơ hở của trận pháp. Nhưng nếu có Triệu Vân, nhất định không được để lại sai sót gì.”

Bình Luận (0)
Comment