Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1293 - Chương 1293. Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ (1)

Chương 1293. Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ (1) Chương 1293. Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ (1)

Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ (1)

“Minh chủ không cần lo lắng, Triệu Vân quả thực may mắn, nhưng may mắn của nàng sắp không còn rồi. Đại trận luân hồi không có một tia sơ hở, cho dù là Triệu Vân cũng sẽ không có cách gì để phá giải.”

Huyễn Nguyệt vừa nói xong câu này, sắc mặt đột nhiên đại biến.

Có một người tu hành không nhịn được mắng thành tiếng.

Thì ra là chiến cuộc tại Thiên Thi môn đã xảy ra biến hoá.

Sau khi Triệu Vân xung phong liều chết một trận lại lui ngược trở về.

Đối với điều này, Ưng vương và đệ tử Trường Sinh tông đã tập mãi thành thói quen.

Dù sao hành động này Triệu Vân cũng đã làm nhiều lần.

Đây chính là hậu quả để lại.

Bọn họ tưởng Triệu Vân lạc đường, căn bản không để tâm chuyện này.

Nhưng lúc này, Triệu Vân không phải đang lạc đường.

Nàng đang tìm sinh lộ.

Cho nên lúc này, Triệu Vân không quay đầu, càng không chần chừ. Nàng đi phía trước làm gương, trực tiếp giết về phía trước.

Tuỳ duyên thương pháp bạo kích, quét ngang toàn bộ ngăn trở của kẻ địch.

Đám Ưng vương và đệ tử Trường Sinh tông căn bản không phản ứng lại được.

Ngay cả bọn Nguyên Minh chủ cũng không chú ý đến.

Thao tác tới tới lui lui vừa rồi của Triệu Vân đã mê hoặc bọn họ.

Cho nên bọn họ chỉ nghĩ do thói quen lạc đường của Triệu Vân mà thôi.

Nhưng lúc này lại không như vậy.

Đợi được đến lúc bọn họ phản ứng lại, Đại trận luân hồi đã hoàn toàn thả xuống.

Mà quân đội Triệu Vân xuất lĩnh, đã giết ra được vòng vây. Thành công thoát khỏi phạm vi phong toả của Đại trận luân hồi.

Sau khi xác nhận mình thoát ra khỏi vòng vây, Triệu Vân thở phào một cái. Mồ hôi lạnh trên trán cũng bắt đầu chảy xuống.

Vừa rồi thật sự là mành chỉ treo chuông.

Cũng may, nàng kịp thời phát hiện ra chỗ không thích hợp.

“Triệu tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Triệu Vân trầm giọng nói: “Thiên Thi môn có mai phục, đây là Đại trận luân hồi. Đám Ưng vương và đệ từ Trường Sinh tông chỉ sợ hôm nay sẽ bị làm thành vằn thắn.”

Đại tướng vốn dĩ lãnh quân giật mình.

“Có mai phục? Bọn họ biết được chúng ta sẽ tới?”

“Cũng không kỳ quái, loại kiêu hùng như Nguyên Minh chủ vốn không dễ dàng đối phó. Muốn trộm nhà của hắn đâu có dễ dàng như vậy.”

Nếu không ngoài dự đoán của Triệu Vân.

Nếu nhà của Liên minh người tu chân dễ dàng trộm như vậy, Đại Càn bọn họ sẽ không phải bí bách trong nhiều năm như thế mà không có biện pháp gì.

Huống chi, trước đó Tô Lang Gia đã một lần trộm nhà của Liên minh người tu chân.

Có lần một, chưa chắc có lần hai.

Loại người giống như Nguyên Minh chủ, rất khó ngã hai lần trong một cái hố.

“Đa tạ Triệu tướng quân cứu giúp.”

Đại tướng lĩnh quân của quân đội Đại Càn tâm sinh thán phục.

“Chúng ta nhanh chóng hồi kinh thôi. Lần này đánh lén thất bại, sau này có rất nhiều kế hoạch tác chiến đều phải thay đổi.”

“Để các binh sĩ trở về, lưu lại cao thủ trong quân lại.” Triệu Vân dặn dò.

Những người khác nghi hoặc nhìn về phía Triệu Vân.

Triệu Vân giải thích: “Ấn nấp lại, chúng ta chờ kết quả của bọn Ưng vương và Trần Già. Thiên Thi môn tuy sớm có chuẩn bị, nhưng Trường Sinh tông và Yêu đình cũng có chuẩn bị mới đến. Lần này bọn họ khẳng định sẽ thua, nhưng tuyệt đối không thể để một người cũng không thoát ra được.”

“Ý tứ của Triệu tướng quân là, chúng ta tiếp ứng bọn họ?”

Triệu Vân kỳ quái nhìn về Thiên tướng đang nói chuyện, kinh ngạc hỏi: “Tiếp ứng bọn họ làm gì? Đương nhiên là vung đao thu đầu người.”

Thiên tướng: “???”

Một lúc lâu sau.

Triệu Vân đợi một trưởng lão của Trường Sinh tông phá vây ra.

Lâm trưởng lão sau khi nhìn thấy Triệu Vân, sắc mặt vui vẻ, lập tức chạy lại.

“Cảm ơn trời đất, là Triệu tướng quân. Triệu tướng quân, đi mau, Thiên Thi môn có truy binh.”

Triệu Vân không những không đi mà còn lạnh nhạt hỏi: “Kết quả như thế nào?”

Lâm trưởng lão cười thảm trả lời: “Hầu như toàn quân bị diệt, Ưng vương chạy trốn từ hiểm tử. Trần Già tông chủ vận dụng Tuế nguyệt chung và một cây Kim sai mới có thể miễn cưỡng vạch một khe hở. Nhưng căn bản không trốn ra được bao nhiêu người. Còn lại đều chết hoặc bị bắt sống. Thua rồi, toàn quân thua. Triệu tướng quân, chúng ta mau đi nhanh thôi.”

Triệu Vân gật gật đầu.

Thương theo sau dũng mãnh tựa rồng, một thương lấy đầu Lâm trưởng lão.

Lâm trưởng lão chết không nhắm mắt.

Những binh lính Đại Càn khác cũng khiếp sợ khôn kể.

Vẻ mặt Triệu Vân vẫn lạnh nhạt như trước, bình tĩnh hạ lệnh: “Tiếp tục tìm kiếm Yêu đình và những người trốn được của Trường Sinh tông, giết không tha.”

“Tướng quân, trận này chúng ta đã thua, vì sao còn tiếp tục ở lại chỗ này? Hơn nữa còn xuống tay với minh hữu?”

“Thua? Ai nói?”

Triệu Vân ngược lại nở nụ cười.

“Trận chiến này Liên minh người tu chân khẳng định thắng, hơn nữa còn huyết tẩy. Nguyên Minh chủ quả nhiên cao tay. Nhưng ai nói Đại Càn chúng ta thua? Chúng ta vẫn ở đây đấy.”

“Cho nên chúng ta càng nên bảo tồn lực lượng, nhanh chóng trở về.”

“Không vội, vung thêm vài đao đã.”

“Triệu tướng quân, vậy minh hữu của chúng ta?”

“Minh hữu không phải dùng để chọt một đao sau lưng sao?” Triệu Vân thản nhiên hỏi.

Ngô tướng quân nhìn Triệu Vân, chỉ có thể nói tâm phục khẩu phục.

Trách không được hắn chỉ là tướng quân, còn Triệu Vân là Đại tướng quân.

Lời vô sỉ như vậy, rất khó nói như tình hợp lý như thế.

Hắn vẫn cần tiếp tục tu luyện thêm.

Nhưng hắn vẫn không hiểu.

“Triệu tướng quân, vì sao chúng ta phải bồi thêm bọn họ một đao?”

Bình Luận (0)
Comment