Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ (2)
“Nhân mã Trường Sinh tông và Yêu đình càng nhiều, thì cừu hận của bọn họ đối với Nguyên Minh chủ càng sâu. Chuyện chúng ta phải làm, chính là làm cho cừu hận này càng thêm sâu sắc. Cho bọn họ có đủ lý do để điên cuồng trả thù Nguyên Minh chủ.”
Nói đến đây, khoé miệng Triệu Vân câu lên.
“Nguyên Minh chủ có thể huyết tẩy, nhưng chúng ta vĩnh viễn không chịu thiệt.”
Làm Đại tướng quân Đại Càn, có được cái nhìn tốt về đại cục. Lâu ngày, ánh mắt đương nhiên sẽ sát phạt quyết đoán. Năng lực lấy bại thành thắng, là kĩ năng cơ bản của bọn họ.
Mà Triệu Vân, chính là một trong các Đại tướng quân Đại Càn.
Bao gồm cả Ngô tướng quân, có rất nhiều người đều đang nghi ngờ. Dựa vào cái gì người dựa vào vận khí kiếm cơm như Triệu Vân lại có thể làm Đại tướng quân Đại Càn.
Hôm nay Ngô tướng quân đã hiểu được.
Trước đó, hắn chỉ nhìn thấy được vận khí cực tốt của Triệu Vân.
...
Binh vô thường thế, thủy vô thường hình. (Binh luôn biến hoá, nước không có hình dạng chính)
Chưa từng có trận chiến nào mà không biến hoá cả.
Ở bên trong biến hoá tìm kiếm cơ hội có lợi với mình, đây là một loại năng lực đặc thù.
Thực hiển nhiên, Triệu Vân có được loại năng lực này.
Nhưng lý do chân chính khiến cho Ngô tướng quân phục tùng, vẫn là ánh mắt đối với thắng bại lâu dài của Triệu Vân.
Hắn chỉ thấy thắng lợi của trận chiến này.
Nhưng Triệu Vân đã sớm suy xét những chuyện sẽ xảy ra về sau.
Trận chiến tranh này đã trở thành quá khứ.
“Mạt tướng nghĩ đến một câu nói.” Ngô tướng quân cất lời.
“Câu nói gì?’
“Có một số người luôn thắng trận, nhưng thua một lần lại là thua toàn bộ.”
“Có một số người thường xuyên bại trận, nhưng một lần thắng cuối cùng, lại chiếm được tất cả.”
“Đại tướng quân quả là Đại tướng quân, mạt tướng tâm phục khẩu phục.”
Triệu Vân được Ngô tướng quân vỗ mông ngựa, trong lòng nở hoa.
“Tiếp tục.” Triệu Vân nói.
Ngô tướng quân: “???”
Triệu Vân lại thúc giục: “Biết nói chuyện thì nói nhiều một chút.”
Ngô tướng quân: “…”
Hắn thực sự hiểu rồi.
Khoảng cách với cấp bậc Đại tướng quân, hắn không chỉ có chiến thuật hàng ngày rèn luyện chưa đủ, tim không đủ đen, ngay cả da mặt cũng không đủ dày.
“Triệu tướng quân, mạt tướng tiếp tục đuổi giết cá lọt lưới.”
Ngô tướng quân biết mình hẳn nên rèn luyện thêm da mặt rồi, thổi phồng Triệu Vân nhiều hơn. Nhưng giang sơn dễ đổi,bản tính khó dời. Hắn vẫn không làm được chuyện như vuốt mông ngựa.
Nhìn bóng lưng đi xa của Ngô tướng quân, Triệu Vân chậc chậc lắc đầu: “Tiểu Ngô không được rồi, không có tố chất của danh tướng.”
Muốn làm danh tướng, da mặt không đủ dày thì sao làm được?
Người quá cứng nhắc sẽ không dễ biết được cách biến báo.
Người không biết biến báo, thì không ứng phó được thế cục quá phức tạp.
Nhưng đại đa số thời điểm, chiến cuộc đều rất phức tạp.
“Đúng rồi, hỏi các ngươi chuyện này.”
“Triệu tướng quân, ngài nói đi.”
Triệu Vân để binh sĩ Đại Càn trở về, sau đó để cao thủ trong quân lại. Nàng dẫn theo bọn họ chờ thời cơ bổ thêm một đao.
Chứng kiến một loạt thao tác của Triệu Vân, giá trị kính ngưỡng của bọn họ đối với Triệu Vân ngày càng tăng.
Đối mặt với câu hỏi của Đại tướng quân, bọn họ tuyệt đối sẽ có hỏi tất đáp.
Nhưng vấn đề đầu tiên của Triệu Vân, làm cho bọn họ chấn kinh.
“Trận hôm nay đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Mọi người: “…”
Ngươi đã dẫn theo chúng ta đánh xong cả trận rồi. Kết quả lại tới hỏi chúng ta trận đánh này đến cùng là gì?
Có phải đang chơi chúng ta không?
Triệu Vân thực sự không chơi bọn họ, nàng rất chân thật.
“Sao các ngươi lại đột nhiên muốn đánh Thiên Thi môn?”
“Triệu tướng quân, ngài không biết?”
“Không biết.”
Triệu Vân thành thật.
Nhưng những người tác tỏ vẻ không thể tiếp nhận được sự thật này.
“Ngài không biết, thì sao lại xuất hiện ở đây?”
Bọn họ còn nghĩ Triệu Vân cố ý đến giúp bọn họ đấy.
Kết quả Triệu Vân trả lại một câu: “Ta lạc đường, hồ đồ liền đi tới nơi này.”
Mọi người trợn mắt há mồm.
“Ngài lạc đường, sao lại trực tiếp ra tay với Thiên Thi môn?”
“Nói thừa. Ta nhìn thấy các ngươi, cũng nhìn thấy bảng hiệu của Thiên Thi môn. Các ngươi trốn ở chỗ này, cầm đao thương, không phải là muốn đến Thiên Thi môn ăn cơm chứ? Đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường rồi.”
Triệu Vân đương nhiên đáp lời.
“Cho dù là giết nhầm thì cũng không sao. Dù sao cũng không phải người Đại Càn.”
Cũng may Nguỵ Quân không ở đây.
Nếu Nguỵ Quân ở đây, nhất định sẽ cảm khái. Trách không được, mỗi một Đại tướng quân của Đại Càn đều được phái đi trấn áp một đạo. Trở thành đại quan ở biên giới.
Bọn họ thực sự có năng lực này.
Quốc gia có tướng như thế này, sao lại không cho người khác cảm giác an toàn được chứ?
Đám người từ chiến trường huyết tẩy, sát phạt đi ra. Trong thời đại chiến tranh bảo vệ quốc gia này, thật ra bọn họ vẫn luôn là sống lưng của quốc gia, làm một trụ cột vững chắc cho quốc gia.
Cho nên mấy năm nay Đại Càn tuy trong có Càn đế ngu ngốc, ngoài có Liên minh người tu chân áp bách. Nhưng vẫn có thể bảo trì khí tiết nhất định.
Nhóm người như Triệu Vân có công rất lớn.
Năng lực của bọn họ, dùng máu tươi của vô số đối thủ để chứng minh.
Những cao thủ khác của Đại Càn giải thích nguyên nhân tới nơi này với Triệu Vân.
Sau khi Triệu Vân nghe xong, gật gật đầu.
“Trách không được, tấn công địch tất cứu. Ý tưởng này không tồi, chỉ là Nguyên minh chủ quá xảo trá. Hơn nữa cũng không một lòng muốn hợp tác cùng Hải Hậu, đánh bậy đánh bạ lại có thể phá mưu kế này.”