Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1295 - Chương 1295. Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ . (3)

Chương 1295. Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ (3) Chương 1295. Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ . (3)

Bổ Đao Cuối Cùng Bị Đao Bổ (3)

“Triệu tướng quân, kế hoạch lần này của chúng ta có phải đã thất bại rồi không?”

“Ta nói rồi, trận này khẳng định Nguyên Minh chủ bọn họ thắng rồi, nhưng chúng ta sẽ không chịu thiệt.” Triệu Vân nghiêm túc nói: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta chính là phân tách Nguyên Minh chủ và Hải Hậu. Chọn lựa tốt nhất là đả kích cứ điểm. Hiện tại Nguyên Minh chủ lựa chọn bảo vệ mình. Hải Hậu bên kia, chúng ta không cần quá cố kỵ. Nói không chừng có thể đánh một trận ngăn cản trận chiến.”

“Mặt khác, trận này Nguyên Minh chủ đúng là đại thắng. Nhưng chỉ cần bọn Trần Già và Ưng vương không bị bọn họ bắt làm tù binh. Bọn họ sẽ mất nhiều hơn được.”

“Mọi người động tác nhanh nhẹn một chút. Thấy có người chạy thoát lập tức bổ đao, không cần để lại người sống. Sau đó huỷ thi diệt tích, không thể để Trường Sinh tông và Yêu đình phát hiện do chúng ta động thủ.”

Vu oan giá hoạ.

Qua cầu rút ván.

Triệu Vân làm thật thuận buồm xuôi gió.

“Nhớ kỹ, nếu nhìn thấy Ưng vương và Trần Già thì bỏ cuộc, bọn họ không thể chết được. Nếu cần thì còn có thể giúp bọn họ thoát khỏi nguy hiểm.”

“Đã rõ.”

Những người khác của Đại Càn hoàn toàn hiểu được kế hoạch của Triệu Vân.

Nhưng rất nhanh có người nhắc nhở: “Triệu tướng quân, Trần Già có thể giết.”

“Vì sao?”

“Bên trong Trường Sinh tông phe phái như nêm, tông chủ Trần Già cầm đầu đối địch Đại Càn chúng ta. Sư phụ của Trần Già là Quốc sư, cho nên Trần Già vẫn luôn muốn tìm Chu Tế Tửu để báo thù. Lúc trước hoàng thất muốn giết Nguỵ Quân, Trần Già cũng cực lực tham gia. Chẳng qua bị những trưởng lão khác bên trong Trường Sinh tông kịch liệt phản đối. Trần Già còn rất không cam lòng. Không giết hắn, đối với Đại Càn chúng ta là một tai hoạ ngầm rất lớn.”

“Thì ra là thế.”

Triệu Vân không biết thân phận của Trần Già, cho nên nàng rất dễ tin vào phán đoán của thủ hạ.

“Xem Chu Phân Phương và Nguỵ Quân là kẻ thù không đội trời chung, việc này không thể được. Trần Già lại là tông chủ Trường Sinh tông, nhất định có thể đại biểu cho Trường Sinh tông. Các ngươi nói không sai, chỉ cần hắn còn sống, chính là mối uy hiếp đối với Đại Càn chúng ta. Trần Già phải chết.”

Triệu Vân hạ quyết tâm.

Nhưng nàng nhìn thoáng qua những người này.

Quả thật đều là cao thủ trong quân, không sai.

Nhưng Trần Già là tông chủ Trường Sinh tông, lại có được truyền thừa của Thị nữ Thần hậu. Thực lực khẳng định không thể khinh thường.

Bọn họ chưa chắc đã là đối thủ của Trần Già, ngược lại có khả năng tặng ngược đầu người cho Trần Già.

Nghĩ đến đây, Triệu Vân mở miệng nói: “Cho ta một cái liên lạc phù, phù liên lạc của ta ở Long cung rồi.”

Lấy trong tay người khác một tấm phù liên lạc, Triệu Vân liên lạc với Chu Phân Phương.

Nàng phát vị trí hiện tại cho Chu Phân Phương, để Chu Phân Phương nhanh chóng đuổi đến nơi này.

Pháp thuật Nho gia, rất có thành tựu trong việc giết người. Đối với việc nguỵ trang cũng rất hữu ích.

Trần Già dù sao cũng là tông chủ Trường Sinh tông.

Bất luận như thế nào, không thể để cho người khác nhìn ra Trần Già là do người Đại Càn giết.

Phải nguỵ trang thành bị giết ở trong tay Thiên Thi môn mới được.

Đối với điểm này, bọn họ đều không am hiểu.

Còn cần Chu Phân Phương hỗ trợ.

Nhưng Chu Phân Phương còn chưa đến, Triệu Vân đã phát hiện một bóng người.

“Ưng vương.”

“Quả thật là Ưng vương, có người đang đuổi giết hắn.”

“Triệu tướng quân, chúng ta làm gì bây giờ?”

Triệu Vân quyết đoán nói:”"Đi cứu Ưng vương. Ưng vương không thể chết được. Hắn là người có thù tất báo, lần này không chết, nhất định sẽ điên cuồng trả thù Thiên Thi môn.”

Có lẽ Thiên Thi môn cũng biết được điểm này, cho nên hoàn toàn không có ý định buông tha, truy kích Ưng vương.

Nhưng bố trí Đại trận luân hồi cực kỳ khó khăn, tiêu hao không ít sức lực của Nguyên Minh chủ. Cho nên người đuổi giết Ưng vương cũng không nhiều.

Triệu Vân dựng đứng thương trong tay, trực tiếp chặn lại truy binh cho Ưng vương.

“Ưng vương, ngươi đi trước đi. Bọn ta chặn người cho ngươi.”

Ưng vương nhìn Triệu Vân, ánh mắt nháy mắt đỏ lên.

Thiên Thi môn là kẻ thù của hắn, Triệu Vân cũng vậy.

Nếu không phải Triệu Vân quyết đoán bỏ chạy như vậy. Bọn họ cũng sẽ không thua thảm hại như thế.

“Triệu Vân, ngươi là kẻ nhu nhược lâm trận bỏ chạy.” Ưng vương nổi giận nói.

Triệu Vân thực bình tĩnh nói: “Ưng vương, nếu ngươi vẫn tiếp tục nói nhiều. Ta lập tức bỏ chạy.”

Không phải chỉ là bỏ chạy trước thôi sao?

Có gì to tát đâu?

Không chạy chẳng lẽ còn phải ở lại làm đệm lưng cho các ngươi?

Triệu Vân không hề áy náy đối với hành vi của mình.

Cũng hoàn toàn không lo lắng Ưng vương trả thù.

Nếu Tuỳ duyên thương pháp bạo kích, chưa chắc ai giết ai đâu.

Đây là tự tin đến từ Âu hoàng.

Ưng vương quả thật không dám nói nhiều.

Gặp được Triệu Vân thay hắn chặn truy binh. Ưng vương cắn chặt răng, tự cho mình một bậc thanh đi xuống.

“Xem ở việc ngươi cứu ta, chuyện ngươi lâm trận bỏ chạy xem như xoá bỏ. Món nợ này, ta sẽ tính với Thiên Thi môn.”

Nói xong, Ưng vương trực tiếp biến thành bản thể, rất nhanh vỗ cánh bỏ đi.

Mà Triệu Vân kinh ngạc nhíu mày, trong lòng thầm nói Ưng vương thực thức thời nha.

Bản tướng quân cần chính là thái độ này của ngươi.

Tốt lắm.

Tâm tình Triệu Vân tốt lên, lại bắt đầu bạo kích.

Thêm ba thành sức lực.

Phành!

Một cổ thi thể nổ thành nhiều mảnh vụn.

Thiên Thi môn tương đương với người tu hành đã biến hoá, trên lý luận vốn dĩ rất khó đối phó.

Đáng tiếc, Triệu Vân cũng không phải là người đi theo lẽ thường.

Bình Luận (0)
Comment