Ngụy Quân: Đứa ngốc Hải Hậu (4)
Nhưng lúc này đây, Cơ Soái cũng có chút khó xử.
“Ngụy đại nhân, nếu thật sự là luận công nhận thưởng, lúc này đây trận chiến tại Long cung, người có công lao lớn nhất tránh không khỏi là Tứ hoàng tử và Nho gia.”
Tứ hoàng tử dâng ra đại bảo bối của hắn, giải quyết dứt khoát.
Mà Nho gia dâng lên long côn, cũng phát huy tác dụng thật lớn. Nói là mấu chốt xoay chuyển cuộc chiến cũng không quá.
“Nhưng vô luận là Tứ hoàng tử hay là Nho gia, đều là kẻ địch của ngươi.” Cơ Soái cười khổ nói.
Đây là chỗ Cơ Soái khó xử.
Để cho Cơ Soái lựa chọn, hắn khẳng định ủng hộ Ngụy Quân.
Chỉ là đây là nguyên tắc luận công nhận thưởng.
Ngụy Quân nghe đến đó, nháy mắt hưng phấn hẳn lên.
Khó xử?
Khó xử cái gì?
Bản Thiên Đế thích nhất nuôi địch.
Ngụy Quân lúc này mở miệng nói; “Cơ Soái, nếu là luận công nhận thưởng, muốn đường đường chính chính công khai, Tứ hoàng tử và đệ tử Nho gia đều lập được công lớn. Cứ dựa theo quy củ để bọn hắn luận công nhận thưởng thôi, không cần kiêng kị ta, vĩnh viễn cũng không cần vì ta mà vi phạm nguyên tắc quân bộ.”
Cơ Soái khẽ thở dài nói: “Ngụy đại nhân, ta là lo lắng đề cao quân công bọn họ, nâng cao địa vị của bọn họ. Thời điểm bọn họ đối với ngươi bất lợi, ngươi liền thật sự gặp nguy hiểm.”
Ngụy Quân cười to nói: “Cơ Soái, công bằng mới là quan trọng nhất. An nguy của bản thân Ngụy Quân ta không quan trọng. Không cần để ý đến cảm giác của người khác đối với ta như thế nào. Chỉ cần xem bọn hắn cống hiến với Đại Càn như thế nào. Nếu bọn họ có thể để cho Đại Càn càng ngày càng mạnh, ta mặc dù chết ở trong tay bọn họ, Ngụy Quân ta vẫn cam tâm tình nguyện.”
Thấy Cơ Soái còn muốn nói cái gì, Ngụy Quân vung tay lên, dùng loại giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Không cần nói thêm nữa. Cơ Soái, ấn quy củ mà đến, phải ban thưởng cho Tứ hoàng tử và Nho gia. Không, cần trọng thưởng, để cho mọi người đều nhìn thấy, quân bộ Đại Càn chúng ta vĩnh viễn công bằng.”
Nuôi địch, bản Thiên Đế rất nghiêm túc.
Hải Hậu là đứa ngốc, chỉ biết đến giúp đỡ Ngụy đảng, không thua mới lạ.
Bản Thiên Đế và Hải Hậu không phải người đi chung đường.
Bản Thiên Đế chỉ nâng đỡ người chống lại.
Cái trình độ này không biết so với Hải Hậu cao đến đâu.
Ngụy Quân nghĩ đến đây, khóe miệng chợt gợi lên chút tươi cười tự tin.
Lời nói của Ngụy Quân, ở Đại Càn rất có phân lượng.
Dù sao vô luận là Cơ Soái hay là Thượng Quan thừa tướng, hoặc là Lục tổng quản, bọn họ đều xem là tín đồ của Ngụy Quân.
Chỉ cần Ngụy Quân mãnh liệt kiên trì, bọn họ đều nguyện ý tôn trọng ý kiến Ngụy Quân.
Vì thế, Ngụy Quân nói muốn trọng thưởng Tứ hoàng tử và Nho gia. Cơ Soái rối rắm đi qua, vẫn là lựa chọn dựa theo lời Ngụy Quân nói.
Nói đến cùng, Tứ hoàng tử và Nho gia lúc này đây quả thật lập công lớn.
Vì thế…
Tứ hoàng tử và Vương Thượng Thư đều nhận được thông báo của quân bộ.
Trong lòng Tứ hoàng tử cảm khái, Ngụy Quân chính là Ngụy Quân. Quả nhiên là một chân quân tử trước sau như một.
Nhưng ở ngoài mặt, Tứ hoàng tử vẫn là kinh ngạc nói: “Quân bộ thế mà thật sự luận công nhận thưởng. Hơn nữa vẫn là Ngụy Quân đề nghị. Chuyện này quả thực là cố ý nuôi địch. Lão Đỗ, ngươi nói Ngụy Quân hắn có phải cố ý muốn chết hay không?”
Lời tiên đoán luôn xuất hiện trong lúc vô ý.
Làm tri kỷ của Ngụy Quân, Tứ hoàng tử không thể nghi ngờ là đã mở Thiên Nhãn.
Chỉ tiếc là, tiên đoán cũng không được những người khác tín nhiệm.
Đỗ Uy dùng một loại ánh mắt khinh bỉ khó hiểu liếc mắt nhìn Tứ hoàng tử một cái, sau đó lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu.”
“Ta không hiểu cái gì?”
Đỗ Uy nghiêm mặt nói: “Tuy ta phụng mệnh muốn loại bỏ Ngụy Quân, nhưng không thể không nói, Ngụy Quân là một kẻ địch rất đáng kính nể. Hắn vẫn luôn dựa theo quy củ làm việc, đối nội không tránh thân, đối ngoại không tránh thù. Đây chính là chính nhân quân tử chân chính. Điện hạ, ngươi hẳn nên tôn trọng đối thủ như vậy.”
Đỗ Uy cũng bị nhân phẩm của Ngụy Quân chinh phục.
Đây là sự thật không thể chỉ trích.
Hắn thậm chí đã muốn nhân cơ hội lần này châm ngòi Đại Càn nội đấu, để cho quân bộ vì thưởng phạt bất công mà lâm vào phiền toái.
Kết quả, Ngụy Quân dễ dàng liền giải quyết mâu thuẫn ngầm này.
Một chút cũng không ngại để kẻ địch thu lợi.
Đây là cảnh giới vĩ đại nhường nào?
Đỗ Uy chịu phục.
Đỗ Uy vừa thông suốt chỉ trích, Tứ hoàng tử không lời chống đỡ.
Hắn tự biện giải nói: “Ta vẫn là có cảm giác Ngụy Quân cố ý muốn chết.”
Đỗ Uy u u thờ dài.
“Điện hạ, ngươi thật sự không hiểu.”
Chỉ có người giống như vậy, mới có thể tôn trọng dạng người như Ngụy Quân.
Đại khái đây là sự đồng cảm giữa các anh hùng.
Tứ hoàng tử… Phẩm chất quá thấp rồi.
Đỗ Uy nghĩ như thế,
Chẳng qua là tuy tôn trọng Ngụy Quân, nhưng vẫn phải làm chuyện mình nên làm.
Đỗ Uy cũng không quên thân phận mình.
Cho nên…
“Điện hạ, cố gắng kiểm sát. Ngụy Quân có một câu - ai nắm giữ quân đội, thì nắm giữ quốc gia. Ngươi không đụng vào quân quyền, vĩnh viễn không có khả năng trở thành chủ nhân chân chính của Càn quốc.”
Tứ hoàng tử gật gật đầu.
Hắn vốn là không có suy nghĩ tiếp xúc với quân quyền.
Người trong nhà biết chuyện nhà.
Tứ hoàng tử biết mình không có tài hoa gì.
Thời điểm Minh Châu công chúa ở chiến tranh Vệ quốc đủ để tung hoành trên chiến trường. Nhưng hắn thật sự không có cái năng lực kia.
Cũng chỉ có Đỗ Uy hiến lông dê.