Liệp quốc (4)
Nhân tử điểu triêu thiên, bất tử vạn vạn niên. (người chết chim hướng lên trời, bất tử vạn vạn năm)
“Làm thôi.”
“Ta tuy không phải là chính nhân quân tử như Ngụy Quân, chuyện đi chịu chết ta không dám làm, nhưng mà chuyện mạo hiểm có thể cống hiến vì Đại Càn, bản cung vẫn dám làm.”
“Cơ Soái, tính mạng của ta nhờ ngươi.”
Cơ Soái thề với trời nói: “Điện hạ, nếu ngươi có chuyện bất ngờ, bổn soái tuyệt đối không sống lâu một ngày. Nếu vi phạm lời thề, để cho bổn soái không có mặt mũi gặp tiên đế dưới cửu tuyền.”
Phàm là Cơ Soái nói để cho hắn không có mặt mũi đi gặp Càn Đế, Tứ hoàng tử lập tức sẽ không chơi nữa.
Hắn biết trong lòng Cơ Soái khinh thường lão tử tiện nghi của mình.
Cũng không tật xấu.
Hắn cũng khinh thường Càn đế.
Nhưng Cơ Soái nói là tiên đế.
Tiên đế so với Càn đế anh minh hơn nhiều lắm.
Hơn nữa, thời điểm lúc trước vệ quốc chiến tranh, tiên đế cũng không có cố ý áp chế ai. Ngoại trừ thực xin lỗi Nho gia, tiên đế có thể nói tri nhân thiện nhiệm (biết người khéo dùng).
Đối với Cơ Soái cũng có ơn đề bạt.
Lời thề này của Cơ Soái, rất có thành ý.
Một khi đã như vậy, Tứ hoàng tử cũng không tiếp tục rối rắm.
“Được. Cơ Soái, ta tin ngươi, liền định như vậy đi.”
Tứ hoàng tử hít sâu một hơi.
Hắn biết, chuyện hắn sắp sửa làm là sự kiện lớn nhất cả đời hắn.
Nhưng hắn không hối hận.
Cả đời người này, chỉ cần làm một chuyện điên cuồng khắc cốt ghi tâm.
Như vậy gìa đi mới có thứ để nhớ lại.
“Ta xem về sau ai còn nói ta là nỗi sỉ nhục của hoàng thất.”
Tứ hoàng tử hùng tâm tráng chí, rời khỏi nơi này của Cơ Soái.
Tứ hoàng tử đi rồi, Cơ Soái trước tiên liên lạc với Lục Khiêm và Thượng Quan thừa tướng.
Về việc cần liên hệ với Ngụy Quân hay không, Cơ Soái vẫn là có do dự một chút, nhưng chung quy vẫn là lựa chọn không báo cho Ngụy Quân biết.
Hắn như thế này giải thích với Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm:
“Kế hoạch này của ta không chỉ là nhằm vào Hải Hậu và Tây đại lục, còn có hoàng tộc. Hơn nữa chân chính nói hẳn lên, cũng không thể nào quang minh chính đại.”
“Ngụy đại nhân là một người hoàn toàn quang minh chính đại, hắn không nên tiếp xúc chuyện này. Hắn nên đứng ở nơi hào quang vạn trượng đó, dẫn dắt chúng ta đi lên, tiếp nhận cúng bái và khen ngợi của thế nhân.”
“Cho nên có một số việc, để cho chúng ta đi làm là được rồi. Ngụy đại nhân ở nơi đó, không cần báo mọi chuyện với hắn.”
“Trên thực tế với nhân phẩm Ngụy đại nhân, ta rất lo lắng chúng ta thông tri với hắn, hắn vị tất đồng ý giải quyết theo ý của ta, dù rằng người hoàng thất vẫn luôn muốn giết hắn.”
Đối với giải thích và lo lắng của Cơ Soái, Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm đều có vẻ lý giải.
Thượng Quan thừa tướng: “Ngụy Quân cái gì cũng tốt, chỉ là quá thiện lương. Chuyện này thực không cần phải để cho hắn biết, tránh tự nhiên đâm ngang.”
Lục Khiêm lại trực tiếp bỏ qua đề tài này, hắn quan tâm là một sự kiện khác: “Cơ Soái, đến cùng ngươi nghĩ như thế nào về Tứ hoàng tử? Có cứu hắn không?”
“Cứu.”
Cơ Soái nói không chút do dự.
“Bổn soái thật rất muốn đem hoàng tộc bại hoại kéo ra ngoài chém, cũng muốn dùng cơ hội lần này để cho hình tượng và uy vọng của hoàng tộc trong lòng dân chúng Đại Càn xuống dốc không phanh. Nhưng mà tất cả những chuyện này đều có một điều kiện tiên quyết, đều là vì bọn họ cản trở Đại Càn.”
“Tứ hoàng tử không giống vậy, tuy hắn cũng là người trong hoàng thất, nhưng hắn không có phản quốc, cũng không có bị tư tâm làm mờ hai mắt, thậm chí nguyện ý mạo hiểm vì Đại Càn.”
“Người nguyện ý ra đì vì quốc gia, không nên bị phản bội. Nếu không, sẽ làm cho họ thất vọng đau khổ.”
Lục Khiêm lặng lẽ một lát rồi gật đầu nói: “Được, vậy đến lúc đó, nếu người của ngươi không thể an toàn dời đi Tứ hoàng tử, đúng lúc thông báo ta, ta bên này cũng sẽ hỗ trợ.”
Ở bên trong quân đội Tây đại lục có sắp xếp người một nhà.
An toàn ti đương nhiên cũng sẽ không tụt hậu.
Những năm gần đây, Ảnh tử đến vô ảnh đi vô tung, làm rất nhiều chuyện. Một trong số đó chính là bồi dưỡng Tây đại lục thành người một nhà.
Cơ Soái đối với chuyện này trong lòng biết rõ.
Hắn không hỏi Lục Khiêm hậu phương an toàn ti chuẩn bị cái gì, hắn chỉ là nói thẳng: “Chuyện này xác thực cùng Lục Ty trưởng chung sức hợp tác. Thượng Quan thừa tướng, kế hoạch này của chúng ta có thành công hay không chỉ có một điều kiện tiên quyết. Muốn để cho vật tư thành công chuyển dời đến tay Hải Hậu bọn họ. Sau thời điểm Hải Hậu điều tra, có năng lực điều tra đến chúng ta, làm cho bọn họ biết chúng ta đã phát hiện sơ hở Tứ hoàng tử điều động vật tư, do đó tương kế tựu kế.”
“Ta rõ.”
Đơn giản chính là làm một kế liên hoàn, trước tiên là từ phản ứng Hải Hậu suy xét đến.
Đối với loại này Lang gia bảng như Thượng Quan thừa tướng mà nói, sắp xếp cũng không khó khăn.
Ba đầu lớn của Đại Càn bắt đầu hợp sức phát lực.
Như vậy bọn họ có thể điều động tài nguyên và năng lượng, sẽ là những thứ người khác không thể tưởng tượng được.
Hải Hậu không biết duói tình huống này, mình đã trở thành con mồi.
Đồng dạng là con mồi, còn có hoàng tộc.
“Các vị, kế hoạch lúc này đây là tuyệt mật, chỉ có ba người chúng ta biết.” Cơ Soái nhìn Thượng Quan thừa tướng và Lục Khiêm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói: “Kế hoạch lần này, bổn soái đặt tên là--- Liệp quốc.”